Bà nội Bạch cũng không ngăn cản cô ấy, ngược lại, bà ấy còn mỉm cười dõi theo bóng lưng hoạt bát của cô ấy.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, bà nội Bạch mới quay đầu lại nhìn Tô Tái Tái, trìu mến vẫy tay với cô: “Tái Tái, tới chỗ bà này.”
Tô Tái Tái đứng dậy, đi đến mép giường rồi ngồi xuống, ngoan ngoãn để bà nội Bạch nắm lấy tay của mình.
Cô càng ngoan thì càng khiến bà nội Bạch thấy áy náy, sau khi vui vẻ khen câu “đứa cháu ngoan” thì bà ấy lại không nhịn được thở dài: “Tái Tái, đúng là… đã khổ cho cháu rồi.”
Tô Tái Tái khẽ nhướng mày khi nghe thấy điều này, cô mỉm cười trả lời: “Bà ơi, đến bây giờ cháu vẫn chưa thấy điều gì trên đời này có thể làm khổ được cháu cả.”
Điều này nghe thật ngạo mạn. Nhưng khi đến tai của bà ấy thì đây lại trở thành lời nói dí dỏm để chọc vui mình. Bà nội Bạch mỉm cười và nói “Cháu này…”
Sau đó bà ấy khẽ lắc đầu và lộ ra vẻ không biết mình nên cưng chiều cô như thế nào mới phải.
Dừng lại một hồi, bà ấy lại nói với Tô Tái Tái: “Tái Tái, lát hồi bà sẽ chuyển hai triệu vào tài khoản của cháu. Cháu muốn tiêu xài như thế nào ở thủ đô cũng được, cháu không cần phải tiết kiệm tiền cho bà, biết không?”
Khi nói đến đây, bà nội Bạch lại vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tô Tái Tái và hừ lạnh một tiếng.
Vừa nãy bà ấy đã thấy rõ chiếc phong bì mà quản gia làm rớt xuống đất. Cùng lắm chỉ là hơn hai mươi nghìn tiền mặt.
Thế mà lại lấy số tiền ít ỏi như vậy, đây đúng là sự xúc phạm đối với đứa cháu gái ruột của bà ấy!
Đây chính là việc tốt mà đứa con trai và con dâu ngoan của bà ấy đã làm.
Hừ, một bộ quần áo hay trang sức của Bạch Ngữ Dung cũng không chỉ có nhiêu đây, thế mà lại keo kiệt với đứa con gái ruột của mình như vậy.
Được thôi! Nếu ba mẹ không thương thì để người bà nội này thương yêu là được rồi.
Không chỉ thương yêu, mà còn phải thương yêu gấp mười lần, trăm lần!
“Ơ? Không cần đâu bà ơi. Nhiều tiền như vậy cháu không thể tiêu hết được.” Tô Tái Tái gượng cười từ chối.
Có lẽ bởi vì từ nhỏ, Tô Tái Tái chưa từng bị thiếu thốn về vật chất, nên đối với bản thân Tô Tái Tái mà nói, khía cạnh này cũng không thiếu sót đến vậy.
Tất cả đều nhờ vào nhị sư đệ - người phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình của cô.
Nghĩ đến đây, Tô Tái Tái đột nhiên nhớ đến điều gì đó, sau khi liếc nhìn bé mèo trắng vẫn đang nằm ngủ ở đó thì cô hơi chột dạ sờ mũi.
À, có vẻ như cô đã vô tình… quên đi những lời sư phụ đã căn dặn mình trước khi xuống núi.
Bà nội Bạch không biết những lời oán thầm của Tô Tái Tái.
Khi nghe thấy cô từ chối, bà ấy giả vờ liếc nhìn rồi trách móc cô: “Làm gì mà không thể tiêu hết được, cháu mua thêm chút quần áo hay trang sức gì đó, chẳng phải sẽ nhanh chóng tiêu hết sao?”
Dừng lại một hồi, bà nội Bạch đột nhiên hào hứng, hai mắt sáng ngời nhìn Tô Tái Tái và nói: “Hay là tranh thủ trong khoảng thời gian này, bà đi dạo phố với cháu nhé? Chúng ta cùng ăn diện đẹp đẽ đến thủ đô?”
Khi bà ấy vừa nói ra lời này thì Tô Tái Tái lập tức xua tay: “Không cần, không cần đâu, bà ơi, cháu như vậy cũng tốt mà. Đơn giản thoải mái.”
“Được rồi, vậy bà sẽ lấy số tiền này để sửa sang lại nhà cũ của ông hai Bạch.”
Thấy cô kiên quyết như vậy, bà nội Bạch cũng không ép buộc cô nữa: “Làm vậy thì đến khi cháu muốn đến ở vài hôm cũng tiện.”
“Cảm ơn bà.” Tô Tái Tái cảm ơn, dừng một hồi thì cô lại lên tiếng: “Bà ơi, cháu định mai sẽ về lại núi, sau đó cháu sẽ đến thẳng thủ đô nên hôm nay cháu đến để chào tạm biệt bà.”