Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 107

Unknown Chương 107

Bà ấy cất giọng, gọi Tiểu Thái đang đứng canh ngoài cửa vào, liếc nhìn quản gia lần cuối, để lại một câu: “Ông tự giải quyết cho tốt đi.” Sau đó đi thẳng một mạch ra khỏi phòng.

Quản gia cúi đầu ngồi lặng trên giường bệnh, cảm giác áy náy đè nặng trên người, khiến ông ta không thể ngóc đầu dậy nổi.

Hôm sau, mới sáng sớm Tô Tái Tái đã bắt xe về nhà.

Tới khi cô đặt chân đến trấn cổ du lịch đầy cổ kính thì trời đã về chiều.

Đứng trên con đường lát đá, Tô Tái Tái ngước mắt nhìn đạo quan ở lưng chừng sườn núi, hương khói dày đặc, khẽ thở dài một tiếng, sau đó đưa mắt hướng lên, nhìn về phía xa xa, một nơi bị mây mù che phủ lúc ẩn lúc hiện.

Rồi cô lại tiếp tục lê bước tiến về phía trước.

Sau khi cô leo lên ngọn núi trước mặt, dẫm lên hoa dại mọc khắp núi, lại đi ngang qua rừng trúc, khoảnh khắc tiếng chuông du dương truyền tới, cô nhìn thấy trước mặt xuất hiện một thiếu niên đang đưa lưng về phía mình.

Tay cậu ấy cầm trường kiếm, chân đạp trên trụ của cây cầu nhỏ, hai mắt nhìn chăm chú về một điểm.

Một cơn gió khẽ thổi qua, quấn bay những cánh hoa dại mong manh, luồn qua rừng trúc tạo nên những tiếng xào xạc, sau đó thổi tung vạt áo của thiếu niên, khiến nó phát ra tiếng phành phạch.

Tô Tái Tái thấy cậu ấy, cười gọi: “Tiểu sư điệt ngỗng con à, sư thúc về rồi nè.”

Tô Hồng Bảo vội quay đầu, khi thấy người tới là Tô Tái Tái, trên mặt cậu ấy để lộ vẻ vui mừng, đang hớn hở định gọi một tiếng “Sư thúc” thì lại đột ngột nhớ ra vừa nãy Tô Tái Tái đã gọi mình thế nào.

Cậu thiếu niên kiêu ngạo lập tức mím môi, nhún chân nhảy xuống khỏi trụ cầu, cánh tay vung lên chém ra một đường kiếm tuyệt đẹp, sau đó thuần thục đút kiếm vào vỏ, lúc này mới cau mày nói: “Tiểu sư thúc, đừng gọi sư điệt là ngỗng con nữa.”

“À, được.” Tô Tái Tái gật đầu, như thể mình dễ nói chuyện lắm: “Bé ngỗng.”

“…”

Tiểu sư thúc đi tiếp đi, con sẽ xem như tiểu sư thúc chưa từng trở về.

Tô Hồng Bảo đứng yên một chỗ, mặt mày vô cảm nhìn Tô Tái Tái.

******

“Đã nói với con là phải kiềm chế, phải kiềm chế. Sao con còn giúp báo thù hả?” Ông cụ Tô vô cùng đau đớn, một tay che ngực làm ra dáng vẻ “Thật là đau lòng”, một tay cầm chân gà ngâm ớt chỉ vào Tô Tái Tái, oán trách cô.

Học trò hư đúng là học trò hư mà, bắt đầu từ ngày đầu tiên ông ấy nhặt cô về thì cô đã khiến người sư phụ già như ông ấy bể nát tâm can.

“Sang năm là phùng cửu của con, lúc xuống núi, sư phụ đã cẩn thận nhắc nhở con đừng xen vào việc của người khác. Con thật là… Thật là tức chết sư phụ mà.”

“Sư phụ, có thêm đá vào Sprite không?” Tô Tái Tái giơ Sprite lên, vẻ mặt chân thành tha thiết dò hỏi ông cụ Tô.

Người sư phụ già một giây trước còn vô cùng đau đớn, giây sau đã lập tức nghiêm mặt gật đầu: “Thêm một chút cũng được.”

Không thêm đá uống không ngon.

“Vâng.” Tô Tái Tái gật đầu, đặt ly Sprite xuống trước mặt ông ấy, sau đó thì lại vùi đầu gặm móng heo, tiểu sư điệt cũng rót cho mình một ly.

Sau đó ông ấy cũng ngồi xuống một bên, xắn tay áo lên, chuẩn bị ăn một miếng lớn.

Nhưng mà tay ông cụ Tô còn chưa chạm tới móng heo, uống một miếng nước có ga vào thì lập tức bừng tỉnh hoàn hồn.

“Úi cha! Sư phụ còn chưa dặn dò xong nữa.” Sư phụ bỏ cái ly trong tay xuống, tiếp tục nhìn Tô Tái Tái ngồi bên cạnh mình một cách đau đớn.

Ông cụ Tô nhận lấy cánh gà cô đưa qua, tiếp tục nói: “Tóm lại sau này không được làm chuyện dư thừa như thế này nữa. Lây dính nhân quả không cần thiết, rồi tới khi “phùng cửu” còn sẽ gặp phiền toái lớn đấy. Có biết chưa?”

Người xưa có câu “Phùng cửu tất suy, phùng cửu tất hung”*, đặc biệt là những người như bọn họ lại càng kiêng kị “phùng cửu”.

*Đại ý là khi gặp phùng cửu thì rất hung hiểm.


Bình Luận (0)
Comment