Sang năm Tô Tái Tái đã mười chín tuổi, ông cụ Tô không hy vọng cô dính vào nhiều nhân quả không cần thiết.
Tốt nhất tránh được thì nên tránh, trốn được thì nên trốn.
Bây giờ ông cụ Tô thấy cô đột ngột quay về, lại còn mua nhiều đồ ăn ngon như vậy, chắc chắn là không làm theo những lời dặn dò trước đó của ông ấy.
Ông cụ Tô còn chưa hỏi tới thì Tô Tái Tái đã nói cho ông ấy chuyện “giúp mèo con báo thù”.
Thật ra việc này không lớn, thậm chí có thể nói là lông gà vỏ tỏi.
Nhưng nề hà Tô Tái Tái đang lúc “Phùng cửu”, cho dù chỉ là một việc nho nhỏ, nếu bị cắn trả thì sẽ nặng gấp trăm gấp ngàn lần.
Tô Tái Tái cũng hiểu được đạo lý này, cho nên mặc dù chỉ cần cô không nói thì có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cô vẫn thành thật quay về báo cáo.
Sau khi ông cụ Tô oán trách xong, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, sư phụ, con biết sai rồi, con sẽ nghe lời sư phụ nói.”
Cô vừa nói xong, ông cụ Tô còn chưa trả lời, Tô Hồng Bảo vốn vẫn ngồi yên lặng gặp móng heo ở bên cạnh lại ngẩng đầu, yên lặng xem xét, liếc mắt nhìn tiểu sư thúc nhà mình một cái.
Sau đó cậu ấy lại yên lặng cúi đầu.
Ừm, biết sai rồi, nhưng lần sau vẫn còn dám.
Đây là tiểu sư thúc của cậu.
Tô Hồng Bảo cầm ly nước có ga của mình lên, yên lặng chửi thầm trong lòng.
Đương nhiên, ông cụ Tô hiểu rõ điều này hơn cậu trai trẻ Tô Hồng Bảo, ông ấy thổi râu, trừng mắt nói: “Con biết sai rồi thì sao chứ, lần nào mà lại chẳng lần sau còn dám làm tiếp! Hừ, đều là do A Khanh chiều hư con!”
“Đúng thế, đều là do nhị sư đệ dạy hư con.” Tô Tái Tái không biết xấu hổ gật gật đầu, lại cầm ly Sprite lên hơi hướng về phía ông ấy nghiêng nghiêng đầu, trông rất đáng yêu.
“Sư phụ, nữa không ạ?”
Ông cụ Tô trừng mắt nhìn Tô Tái Tái giả vờ đáng yêu, một lúc sau mới trầm giọng nói.
… “Nửa ly.”
“Vâng ạ.” Tô Tái Tái lúc này là người phục vụ bàn vô cùng nhiệt tình, giòn tan đáp lời.
… Tới nào
Tô Hồng Bảo ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, lén lút trợn mắt.
Cậu ấy đã từng nghe sư tổ nói sư phụ chiều hư tiểu sư thúc, nhưng xét cho cùng, ngọn nguồn không phải đều ở trên người sư tổ sao?
Sư phụ của cậu ấy thật là đáng thương mà. Bên ngoài thì phải phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, bây giờ bế quan còn phải cõng nồi.
Tô Hồng Bảo thở dài, cậu ấy cảm thấy bản thân còn nhỏ tuổi mà đã phải nhìn rõ quá nhiều chân tướng sự việc.
Sau khi ba người họ rượu đủ cơm no, Tô Tái Tái đang tính đứng dậy giúp Tô Hồng Bảo dọn bàn, nhưng ông cụ Tô lại vươn tay ra ngăn cản cô: “Con đừng làm, để bé ngỗng làm cho.”
Bé ngỗng:…
Trong lòng cậu trai trẻ Tô Hồng Bảo sầu đau, nhưng đây là sư tổ sai bảo, mặc dù cậu ấy không thích cái xưng hô quá mức đáng yêu này thì vẫn phải cố gắng mà nhận lấy.
Nhưng khi tay cậu nắm lại, miệng đọc khẩu quyết, lại oán than nhìn thoáng qua Tô Tái Tái.
Tất cả đều là tại tiểu sư thúc! Tại cô đặt loạn tên cúng cơm cho cậu ấy, bây giờ tới cả sư tổ cũng học theo.
Hừ.
Tô Hồng Bảo lẩm bà lẩm bẩm trong lòng, thủ quyết lại nhanh chóng lưu loát.
Cậu ấy hô nhẹ một tiếng “Lên!”, gió tự sinh ra từ dưới chân cậu ấy, xoay tròn thẳng đứng lên sau đó khuếch tán ra bốn phía.
Gió thổi qua rèm châu treo trên cửa, khiến nó lay động nhè nhẹ, va đập vào nhau tạo ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.
Tô Tái Tái nhướng mày, quay đầu nhìn ra sau bức rèm che, nơi âm khí đang đánh tới, cô lập tức nhìn thấy mấy hình nhân giấy hành động cứng ngắc, máy móc đi tới.
Đó là những món đồ giả người ta đốt cho người đã chết. Những thứ đốt cho người chết thì là đồ cúng, mua để tự dùng thì là đồ vật.
Cho nên, những hình nhân giấy này bây giờ là “đồ vật”.