Có điều mấy hình nhân giấy này chẳng bao giờ trông đẹp mắt được cả.
Sắc mặt trắng bệch, chỗ mắt là lỗ trống, hơn nữa còn tô má đỏ tròn theo phong cách vẽ truyền thống của Hoa Hạ.
May là tông môn không có người ngoài, nếu không thì cho dù đang ban ngày ban mặt, nếu người thường nhìn thấy mấy hình nhân giấy lại tự động đậy được thì phỏng chừng có thể lập tức hù chết tươi vài người luôn.
“Ngỗng con tiến bộ nhanh thật!” Tô Tái Tái nhìn hình nhân giấy đang thu dọn bàn ăn, quay qua nhìn Tô Hồng Bảo, vươn tay xoa xoa tóc cậu ấy một cái, rồi bị cậu trai trẻ “Ai da” một tiếng, đỏ ửng mặt né qua một bên.
Cậu ấy vừa sửa sang lại tóc vừa nói thầm: “Đừng làm rối tóc, rất khó coi.”
Hừ… Tên nhóc ngạo mạn.
Tô Tái Tái cười chọt chọt mặt cậu ấy.
“Còn tạm được.” Ông cụ Tô ra vẻ hơi gật đầu.
Rõ ràng ông ấy rất vừa lòng, nhưng lại phải cứng rắn làm ra vẻ “cũng được thôi”. “Mấy thứ này là bé ngỗng tự mình tới bãi tha ma bắt về, chỉ là lệ quỷ bình thường, vẫn còn kém mấy thứ sư phụ nuôi.”
Dừng lại một chút, ông ấy bổ sung thêm: “Hành động của bọn nó vẫn quá cứng.”
Quỷ khí không đủ, cho nên khi Tô Hồng Bảo dẫn độ bọn nó lên hình nhân giấy mới xảy ra hiện tượng cứng đờ như thế này.
Nếu đổi thành đám ở sau núi thì tùy tiện một con đều có thể hành động vô cùng tự nhiên, thậm chí còn vô cùng khỏe mạnh.
Tuy Tô Hồng Bảo mới mười hai, mười ba tuổi, nhưng khi nghe được những lời này lại không hề tức giận chút nào. Thậm chí cậu ấy còn nghiêm túc gật đầu phụ họa.
Sau khi cậu ấy tỉ mỉ ghi nhớ lại những khuyết điểm mà ông cụ Tô nói, cậu ấy ưỡn ngực, nói: “Sư tổ, con sẽ tiếp tục nỗ lực.”
Dáng vẻ hệt như “Sau này con cũng sẽ lấy danh hiệu số một làm mục tiêu phấn đấu.”
Tô Tái Tái ở bên cạnh bật cười, cô vươn tay chọc chọc lên gương mặt của cậu trai trẻ.
Ông cụ Tô thấy Tô Tái Tái lại đùa nghịch thì cố ý trầm giọng, hừ một cái với cô, quay lại dáng vẻ vô cùng đau đớn lúc nãy: “Con nhìn tiểu sư điệt của con rồi nhìn lại bản thân xem. Đi đi! Úp mặt vào tường mà hối lỗi đi!”
“Hả?” Tô Tái Tái nghe xong, vẻ mặt đau khổ: “Nhưng mà sư phụ, con mới về mà.”
Không chỉ mới về mà cô còn mang theo đồ ăn ngon như này nữa.
Sư phụ nhẫn tâm sao?
Ông cụ Tô?
Vẻ mặt ông cụ Tô ra vẻ bản thân “Chí công vô tư không có đường thương lượng”, ông ấy nhìn Tô Tái Tái một lúc rồi tức giận nói: “Cùng lắm thì cho con lấy một cái toạ bồ đoàn tròn đi.”
Tọa bồ đoàn được làm rất giày, quỳ gối trên đó thì sẽ không có cảm giác cộm chân.
“…” Đây mà gọi là úp mặt vô tường hả? Sư tổ, con thấy là sư tổ đang kiếm một cái cớ cho tiểu sư thúc đi tìm sư phụ đang bế quan nói chuyện phiếm thì có.
Tô Hồng Bảo âm thầm mỉa mai, thủ quyết trên tay hơi thay đổi, hình nhân giấy vốn đang ngoan ngoãn quét tước vệ sinh lập tức ngừng động tác.
Nó cầm một đống đĩa, lần lượt bỏ một ít móng heo, cánh gà, chân gà gì gì đó, tiện cho tiểu sư thúc tí nữa vừa úp mặt vào tường vừa ăn uống nhìn ngắm hoàng hôn lặn xuống núi.
Ừm, lại cho cô một ly nước có ga nữa cũng được. Thêm một ít đá nữa.
Sau đó thì?
Sau đó, Tô Tái Tái dưới vẻ mặt nghiêm khắc của sư phụ, cùng với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của tiểu sư điệt, cầm đống đồ ăn đi tìm nhị sư đệ đang bế quan để “úp mặt vào tường hối lỗi”.
Hầy, cô thật khổ quá mà!
Tô Tái Tái cảm thấy cuộc sống của mình quá khổ sở nên lại tiếp tục ngồi khoanh chân ngoài cửa đá, vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm với Tống Khanh ở bên kia cửa đá dày cộp.
Tuy rằng bên trong không phát ra chút tiếng động nào nhưng cũng không cản bước cô ngồi đơn phương phàn nàn cả đống thứ.