“Sư đệ, cậu có thấy sư phụ quá đáng với chị không?” Tô Tái Tái lại tiếp tục ca thán.
Cô dừng lại, chun mũi rồi mới nói tiếp: “Ông ấy còn bảo tôi là thích làm loạn cơ. Chẳng biết ông lão nào đã làm loạn lúc phùng cửu, nếu mà không có cậu ra mặt ngăn cơn sóng dữ thì có khi giờ ông ấy đã nằm luôn ra đó, muốn đi đâu cũng phải nhờ đám thú cưng nuôi sau núi cõng đi rồi á.”
Tô Tái Tái lắc đầu, ra vẻ “Sư phụ nhà mình đúng là làm cho người ta không hết lo mà.”
Sau khi cô đau lòng ôm đầu cảm thương các thứ xong thì như nghĩ ra cái gì đấy, hơi dừng lại rồi quay sang liếc nhìn cửa đá.
Tiếp đó kéo cái tọa bồ đoàn ngồi sát gần cửa đá, ra vẻ “Chị em mình thân thiết nhất” thò lại gần, cong ngón tay gõ lên cửa đá nặng trịch.
“Sư đệ này, nhỡ mà lúc đó xảy ra vấn đề gì… Cậu nhớ ra mặt đúng lúc nha.” Cô có thuận lợi vượt qua được phùng cửu lần thứ hai hay không thì phải dựa hết vào sư đệ này rồi!
Lải nhải một hồi, Tô Tái Tái đã ăn xong, uống cũng uống đủ rồi, cô vỗ bụng chậm rì rì đứng dậy nhìn dãy núi liên miên tầng tầng lớp lớp đằng xa, híp mắt lại rồi hít sâu một hơi, rồi mới quay đầu nhìn về phía cửa đá.
“Sư đệ, tôi úp mặt vào tường hối lỗi xong rồi nha. Sư đệ cứ bế quan cho tốt, tranh thủ sớm ngày ra ngoài nhé.”
Tô Tái Tái dừng lại một lát rồi lại chép miệng, cười khổ bảo: “Kiếm tiền nuôi gia đình khổ ghê ấy.”
Nói rồi trộm liếc mắt sang nhìn cửa đá, thở dài một hơi.
Xong việc rồi thì cô phủi tay, rung đùi đắc ý đi xuống.
Còn đống xương vụn với tọa bồ đoàn bị vứt lại đó thì lát sau mới có một bóng đen yên lặng xuất hiện từ trong chỗ tối, im lặng quét tước sạch sẽ trước cửa đá, cung kính khom lưng trước cửa đá rồi mới biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
Đằng sau cánh cửa đá dày, nặng trịch, kéo dài sau vách đá, thẳng tới một chỗ nào đó.
Một người đàn ông có dung mạo lạnh lùng đang ngồi xếp bằng trên cục đá được điêu khắc thành tọa bồ đoàn.
Cho tới khi Tô Tái Tái ở ngoài cửa đá đi thật rồi, người bên trong mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt lóe lên ý cười.
Dừng lại khoảng chừng đôi chút rồi lại thong thả khép mắt lại, tiếp tục nhập định bế quan.
----
Chờ tới khi Tô Tái Tái quay lại tông môn, đi dạo một vòng không thấy ông cụ Tô đâu thì chậm rì rì mà đi tới phòng đọc sách, lần mò qua mười mấy kệ sách mới tìm thấy tiểu sư điệt.
Cô tựa người vào kệ sách, cất tiếng hỏi: “Tiểu sư điệt, sư phụ đâu rồi?”
“Chắc là ông ấy đến đạo quán chơi cờ rồi ạ.” Tô Hồng Bảo đứng trên cầu thang, quay đầu ho khan, phủi bớt đống bụi bặm trước mắt rồi mới quay sang trả lời Tô Tái Tái.
“Ồ.” Tô Tái Tái gật đầu, lúc quay người toan rời đi thì lại ngừng chân, quay đầu nhìn cậu thiếu niên hỏi: “Chẳng phải mấy cuốn sách ở đó con đọc hết rồi hay sao?”
Trong phòng đọc sách này cất chứa cả đống thư tịch có liên quan tới các bộ môn như võ, đan, khí, phù.
Từ giản dị nhất tới cao thâm nhất, có ở đây hết.
Tất nhiên, căn phòng này chỉ có một phần thôi, còn lại thì ở sâu trong lòng núi.
Vị trí hiện tại của Tô Hồng Bảo vừa hay lại là chỗ để những cuốn sách cơ bản nhất.
Năm đầu tiên cậu ấy vào trong tông môn, Tô Tái Tái đã dẫn cậu ấy đi đọc hết đống sách này rồi.
Sao đột nhiên hôm nay lại tới đây đọc lại thế này?
“À, con tính đọc lại cách rèn Tiểu Kiếm ạ. Tại con tính rèn thêm hai cây nữa.” Tô Hồng Bảo ngượng ngùng gãi đầu, ấp úng nói: “Lần trước ra bãi tha ma con làm gãy mất rồi ạ.”
Tiểu Kiếm là loại phải rèn, tạo hình giống với đao kiếm thời cổ đại, nhưng dù to hay bé thì chỉ dài đúng bằng một ngón tay, dễ dàng mang đi, là thứ tốt nhất để tiêu diệt đám lệ quỷ, yêu tà.