Người giấy nhỏ vội gật đầu, thả tiểu kiếm vào trong tay Tô Tái Tái rồi lại thơm cô cái “bẹp” rồi vui vẻ bay về chỗ Tô Hồng Bảo.
Nó sắp thành người giấy nhỏ có kiếm rồi!
Vui ghê!
Chờ người giấy nhỏ bay đi rồi thì Tô Tái Tái mới lắc đầu, chuyển tầm mắt. Lúc xuống núi để đến đạo quán có đi qua dược phố thế là cô lại lượn trong đó một vòng.
Lúc cô đi ra khỏi đó thì phủi tay, đi xuống chân núi.
Cho tới khi Tô Tái Tái chậm rì rì đi tới gần đạo quán, chẳng chờ cô bước vào trong thì có một người đạo sĩ đạo cốt tiên phong vọt ra với vẻ lo lắng.
Người đó vừa thấy cô thì vui vẻ ra mặt, chẳng thèm để tâm hình tượng của mình trong mắt du khách xung quanh đã tổn hại tới mức nào, nhanh chân chạy ra đón Tô Tái Tái.
Người đó chạy gần tới trước mặt cô rồi thì như chợt nhớ ra cái gì thì vội vã đứng lại, chỉnh trang lại trang phục của mình rồi hành lễ với Tô Tái Tái.
Dưới ánh nhìn chăm chú của du khách xung quanh, Tiền Tam ngẩng đầu cười hì hì với Tô Tái Tái.
“Tiểu sư thúc đến rồi đó hả?”
*****
Bây giờ đã chạng vạng tối, theo quy tắc của đạo quán, khách du lịch đã lục tục ra về.
Vài người lẻ tẻ còn đang ở đây là nam nữ trẻ tuổi nhân lúc ngày nghỉ hẹn nhau ra đó chơi.
Mọi người đứng ở đạo quán cách đó không xa, trơ mắt nhìn Tiền Tam cười hì hì đi theo sau một cô gái trẻ vào trong, vừa đi vừa xoa xoa tay.
Ông ấy đang kích động nói gì đó với cô gái nhỏ.
Dáng vẻ đó… Trông không khác gì khi người hâm mộ nhìn thấy thần tượng của mình cả.
“Người đó… Là quán chủ mà chúng ta vừa mới gặp sao?” Sau khi bóng dáng hai người khuất tầm mắt, một cậu trai trẻ trong đó không nhìn theo nữa, quay qua hỏi bạn mình.
Giọng điệu ngốc nghếch như thể vẫn còn chưa phục hồi tinh thần được.
“Hình như… Đúng đấy.” Một cậu trai khác xoa xoa cái ót, trả lời không hề chắc chắn.
Cậu trai trẻ vừa nói xong thì nhận được cái liếc mắt của hai cô gái trẻ: “Rõ ràng là đúng rồi! Sao hai cậu lại ra vẻ như không xác định được thế.”
“Có lẽ là vì…” Cậu trai trẻ đầu tiên đặt câu hỏi nghe xong, nghĩ nghĩ một lát rồi mới trả lời bạn mình: “Là vì dáng vẻ nịnh nọt của quán chủ… Trông rất chân thành?”
Cậu trai trẻ nói xong, bạn bè đi chung cũng đồng thời im lặng.
Rõ ràng, quán chủ mà lúc nãy bọn họ thấy có bộ dáng vô cùng tiên phong đạo cốt, còn hơi có chút thế ngoại cao nhân nữa!
Bây giờ bọn họ nhìn bộ dáng ông ấy như ruồi bọ vây quanh cô gái trẻ kia… Có chút giống như ảo ảnh tan vỡ.
“Được rồi, chúng ta về thôi.” Cậu trai trẻ thôi không xoắn xuýt vấn đề này nữa, quay qua nói với bạn mình.
Ba người kia nghe xong thì gật đầu, cùng nhau đi xuống chân núi.
Đi một đoạn xa rồi, vẫn còn có thể nghe thấy có một cậu trai trẻ trong số đó hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy các cậu có nghe thấy quán chủ gọi cô gái kia là gì không?”
Thật kỳ lạ, cũng chỉ cách nhau có vài bước chân thôi, thế nhưng cậu ấy chỉ có thể nghe được ba chữ: “… Cô tới rồi.”
Trước đó hai người kia nói gì ngược lại bọn họ không biết.
Vẻ mặt ba người còn lại cũng hoang mang y hệt, đồng thời lắc đầu.
“Hình như quán chủ đó chỉ nói ba chữ cô tới rồi thôi thì phải.” Một người trong số đó nói.
“Phải không đó?” Cậu trai trẻ nghi hoặc gãi đầu, một lát sau gật nhẹ đầu nói: “Chắc là thế nhỉ…?”
Chắc là… Là trí nhớ lúc nãy của cậu ấy có vấn đề gì sao?
Nhưng mà… Vì sao quán chủ lại làm lễ khá nghiêm trang với cô gái kia?
Bốn người trẻ tuổi rời đi, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Đương nhiên, Tiền Tam cũng chẳng biết mấy chuyện đó, ông ấy cười hì hì đi bên cạnh Tô Tái Tái, vừa đi vừa nói: “Tổ sư đang đánh cờ ở bên trong.”
Tô Tái Tái vừa nghe đã hiểu rõ, cô quay qua hỏi Tiền Tam: “Tiểu Lục về rồi à?”