Cô vừa hỏi xong thì thấy Tiền Tam cười “hì hì”, sau đó gật gật đầu.
“Thảo nào.” Tô Tái Tái làm ra vẻ “Tôi biết ngay mà”.
Trước kia sư phụ cũng thích chạy qua đạo quán bày một sạp cờ tướng, sau khi ngồi xuống ghế gấp, mắt híp lại một nửa, tay chống đầu, ngồi đó dưỡng thần.
Giống như một con mèo không có hứng thú gì với các du khách đi tới đi lui, chỉ một lòng một dạ muốn phơi nắng.
Làm gì có người nào lại chạy tới đạo quán bày cờ tướng chứ?
Cho nên du khách vẫn khá tò mò về ông cụ Tô, nhưng nhiều lắm thì bọn họ cũng chỉ đứng một bên, lén lút chụp ảnh, quay phim, hoàn toàn thờ ơ với tờ giấy ông ấy viết: “Dùng cờ để kết bạn, người có duyên sẽ được tặng một vòng tay bình an.”
Nhìn cái vòng tay bình an kia đi.
Đó là một sợi dây thừng màu đỏ xuyên qua một quả óc chó nhỏ đập dẹp, tuy rằng nó được sơn dầu nên hơi sáng bóng, nhưng món này… Cùng lắm cũng chỉ được năm mao tiền mà thôi, không nhiều hơn được.
Vì thế các du khách tới đạo quán đều nhất trí cho rằng đây chỉ là một ông cụ người bản địa tới đây làm trò vặt để lừa ít tiền mà thôi.
Hầy, quả nhiên là nông thôn nhỏ bé, ngay cả cách thức lừa người cũng vụng về như thế. Không biết ông ấy một năm có thể lừa được mười người hay không nữa.
Thời đại internet bùng nổ, những khách du lịch đã sớm thấy nhiều việc đời sôi nổi lắc đầu cười than.
Bọn họ không biết Tiền Tam muốn có cái vòng tay bình an giá rẻ của “ông cụ lừa người” này bao nhiêu.
Nếu không phải ông ấy cần duy trì dáng vẻ của quán chủ đạo quán, duy trì hình tượng tiên phong đạo cốt trước mặt người ngoài thì Tiền Tam đã muốn vừa ôm cột vừa biểu diễn “Nôn nóng tới cào trụ” ở hiện trường cho mọi người xem.
Bọn họ không biết nhìn hàng, quá là không biết nhìn hàng mà!
Sau đó, Tiền Tam thật sự vì quá thèm muốn có nó, có khi ông ấy sẽ nhân lúc có ít người mà meo meo đi tới trước mặt ông cụ Tô, gương mặt tươi cười nói muốn chơi cờ với sư tổ.
Đáng tiếc là không dưới một lần ông ấy bị ông cụ Tô không chút lưu tình mà đuổi đi, chỉ đành phải đứng qua một góc, tiếp tục tránh sau cây cột, ánh mắt trông mong nhìn về phía ông cụ Tô.
Ông ấy vừa âm thầm quan sát, vừa vì khách du lịch làm như không thấy ông cụ Tô mà tiếp tục cắn răng cào trụ.
Đây là khó khăn của nhân gian đó!
Mấy người bình thường này thật là… Tức chết ông ấy rồi.
Sau này, Tiền Tam nhặt tiểu đồ đệ Tiểu Lục về, bé trai dơ dáy bẩn thỉu, sau khi được tắm rửa sạch sẽ lại bất ngờ trở nên xinh đẹp.
Cậu bé rõ ràng đã chín tuổi, nhưng lại nhỏ gầy giống như đứa nhỏ mới sáu tuổi.
Sau khi dò hỏi mới biết được từ khi Tiểu Lục sinh ra đã không thể nói chuyện, ba mẹ ruột cảm thấy cậu bé là đứa ngốc nên ném vào trong đống tuyết, muốn để cậu bé chết cóng.
Bà nội cậu bé không đành lòng lại nhặt cậu bé về, từng chút một nuôi lớn cậu bé.
Tiếc là mấy năm trước bà nội vì lớn tuổi mà một đi không trở lại, Tiểu Lục không thể không quay lại bên cạnh ba mẹ ruột.
Tiểu Lục bị đánh bị đói đều là chuyện thường ngày, nhưng đứa nhỏ này cũng kỳ lạ, cho dù thế nào cũng không hề mở miệng ra nói một tiếng.
Cậu bé chỉ ngơ ngác nhìn về một hướng nào đó, đôi mắt trong suốt của một đứa ngốc.
Khi đó ba mẹ Tiểu Lục lại sinh được một đứa con trai khác, so với em trai hoạt bát lanh lẹ, cậu bé lại càng không được yêu thương.
Cho dù cậu bé không làm gì cả, chỉ yên tĩnh đứng ở một chỗ, vẫn là sai lầm như cũ.
Khi ba mẹ Tiểu Lục lại lần nữa vứt bỏ cậu bé, Tiền Tam đi ngang qua liền nhặt cậu bé về.
Đừng thấy Tiểu Lục ngây ngốc không nói lời nào, nhưng trong lòng đứa nhỏ này hiểu được ai thật sự đối xử tốt với mình. Cho nên sau khi tới đạo quán, cậu bé đều đi theo Tiền Tam.