Cậu bé nắm vạt áo Tiền Tam, ông ấy đi đâu thì cậu bé đi theo đó, yên tĩnh và ngoan ngoãn.
Nếu Tiền Tam có việc bận, vậy Tiểu Lục sẽ đổi qua nắm chặt vạt áo của một, hai, ba, bốn, năm sư huynh.
Rất ngoan ngoãn.
Sau đó có một lần, Tiểu Lục ngồi xổm nhìn con kiến khiêng đồ.
Cậu bé cứ ngồi xổm như thế, trùng hợp thế nào lại ngồi xổm bên cạnh ông cụ Tô đang chống cằm nhìn bàn cờ tướng.
Ông cụ Tô vốn đang nhắm mắt dưỡng thần lại chậm rãi trợn to mắt, liếc nhìn Tiểu Lục một cái.
Một lần liếc mắt này, ông cụ Tô đã có thêm một bạn chơi cờ nhỏ mới.
Tới khi Tiền Tam phát hiện không thấy tiểu đồ đệ của mình đâu, đang vô cùng lo lắng tính chạy đi tìm thì đã thấy ông cụ Tô đang vui mừng dạy Tiểu Lục chơi cờ.
Không những thế, ông ấy còn tặng cho Tiểu Lục một cái vòng tay bình an.
Tiền Tam thì… Lúc đó Tiền Tam thì há hốc mồm, lại lần nữa cảm nhận được cuộc đời này sao mà bất công quá.
Chẳng lẽ đây chính là câu “Người ngốc có ngốc phúc.” mà ông bà ngày xưa hay nói sao?
Thế gian này… quả nhiên là chẳng bao giờ công bằng cả.
Mặc dù ngoài miệng Tiền Tam nói như thế nhưng ông ấy lại cảm thấy rất vui khi thấy Tiểu Lục gặp được kỳ ngộ như thế.
Tiền Tam biết rất rõ sư tổ là người như thế nào. Bình thường thì ông ấy chỉ là một ông cụ Tô chẳng thèm quan tâm tới ai cả, nhưng nếu người nào đó được ông ấy xếp vào nhóm ‘người một nhà’ thì ông ấy sẽ rất yêu thương bảo vệ người đó.
Chuyện sau đó hoàn toàn đúng như những gì mà Tiền Tam đã nghĩ.
Tài đánh cờ của Tiểu Lục là do ông cụ Tô dạy dỗ từng chút một. Dần dần, cậu bé cũng chịu nói chuyện với Tô Tái Tái, mặc dù trình độ học tập của cậu bé đều chỉ vừa đủ điểm trung bình, không phải là một đứa trẻ thông minh lanh lợi gì, nhưng được cái rất hiền lành ngoan ngoãn, vì thế nên rất được các bạn bè yêu mến, được giáo viên bảo vệ.
Sau đó, có một lần trường học tổ chức thi đấu cờ tướng, Tiểu Lục chỉ bị kéo đi cho đủ doanh số thôi, nhưng cũng nhờ lần đó mà giáo viên đã phát hiện được tài chơi cờ của cậu bé, bây giờ cậu bé đã trở thành một kỳ thủ trẻ của quốc gia.
Tiểu Lục còn thường bị các bậc tiền bối trêu là gương mặt đại diện cho giới cờ tướng của nước nhà.
Tiểu Lục bây giờ ngoại trừ có hơi ngơ ngơ, không thích nói chuyện với người khác ra thì không khác gì một người bình thường cả.
Lúc Tô Tái Tái bị bà cụ Bạch nhận về nhà họ Bạch thì Tiểu Lục đang đi thi đấu giải quốc tế ở nước ngoài.
Thảo nào mấy bữa nay sư phụ toàn chạy về đạo quán để chơi cờ.
Thì ra là Tiểu Lục đã trở về sau khi thi đấu xong.
“Đúng thế, thằng bé đó lại mang huy chương về cho tôi. y da, thằng bé này cũng thiệt là…” Tiền Tam lải nhải, làm ra vẻ “Tôi đã bảo là không cần nhưng mà đồ đệ của tôi lại hiếu thuận quá.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của ông ấy làm cho Tô Tái Tái không nhịn được mà muốn trêu ghẹo ông ấy.
Tô Tái Tái nghiêm mặt gật gật đầu rồi nói: “Ừ, Tiểu Lục trông đáng tin hơn cháu đích tôn nhà họ Tiền của ông nhiều.”
Tiền Tam nghe Tô Tái Tái nói xong thì nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc.
Sau đó vẫn tiếp tục giữ nụ cười đó mà quay đầu nhìn Tô Tái Tái, rồi lại lập tức mếu máo.
“Tiểu sư thúc, sao tự nhiên người lại nhắc tới chuyện đó làm gì chứ.”
Vừa nghĩ tới thằng cháu ruột Tiền Nguyên Nguyên của mình, Tiền Tam chỉ cảm thấy nhức nhức cái đầu.
Tiền Tam dừng một chút rồi lại nhớ tới chuyện lần trước có nhờ Tô Tái Tái dạy dỗ cho Tiền Nguyên Nguyên một bài học, ông ấy nói: “Đúng rồi, tiểu sư thúc, anh cả của tôi nhờ tôi chuyển lời cảm ơn tới người đó. Anh ấy nói đánh đúng lắm, nếu như còn có lần sau thì người cứ đánh tiếp đi, không cần phải nể mặt anh ấy làm gì.”