Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 116

Unknown Chương 116

Ông trời ơi! Chẳng lẽ cuối cùng thì ông cũng đã bắt đầu biết thương xót cho người tuổi trung niên rồi sao?

Tiền Tam cảm động muốn khóc, còn định chạy về tiền điện để dâng hương cho tổ sư Tam Thanh nữa cơ.

“Ừ, có điều đến lúc đó ông phải giúp tôi một việc.” Tô Tái Tái nói, cô hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Chờ sau khi tôi thu xếp ổn định chỗ ở ở thủ đô xong thì ông giúp tôi gửi một thứ. Đến lúc đó ngỗng con sẽ giao cho ông.”

“Chuyện nhỏ.” Tiền Tam gật đầu lia lịa nói: “Cứ nói tiểu sư đệ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tự qua đó lấy.”

Chờ tới khi hai người đi tới phía sau điện thì Tiền Tam mới nhớ tới lúc nãy hình như Tô Tái Tái nói là ở thủ đô.

Ông ấy đi ở bên cạnh cô, hỏi: “Tiểu sư thúc, nhà họ Bạch ở thành phố C mà nhỉ?”

Đi thủ đô làm gì vậy?

“À, tôi đi học.” Tô Tái Tái trả lời ngắn gọn.

“Đi, đi học?” sách trong tông môn còn chưa đủ để cô xem hả?

Tiền Tam giật mình, sau đó ông ấy nhớ tới lần trước Tô Tái Tái có hỏi mình về Đại học Đế Đô, ông ấy quay đầu nhìn cô hỏi: “Người định đi Đại học Đế Đô sao?”

“Ừ, đúng rồi.” Tô Tái Tái gật đầu.

“… Viện nào có được vinh dự đó vậy?” Tiền Tam không nhịn được ghen tị hỏi.

Có thể ở cùng một Viện với Tô Tái Tái, đến lúc đó, dù chỉ là nhặt rác của cô thì cũng là đồ quý hiếm đó.

… Giờ mà ông ấy đi đăng ký làm học sinh dự thính thì không biết Đại học Đế Đô có chịu nhận không nhỉ?

Tiền Tam thầm nghĩ như thế.

“Viện nào ư?” Tô Tái Tái nghiêng đầu nghĩ một lát mới trả lời Tiền Tam: "Hinh như là Luyện Khí Viện đó.”

Lúc Ngô Hạo đưa hộp tới, cô chỉ mở ra nhìn thoáng qua một cái rồi vứt trong xó chẳng buồn ngó lần hai, cho nên thật sự không rõ ràng lắm.

Luyện khí ư?

Tiền Tam lẳng lặng sờ cây kiếm nhỏ vừa cất vào bên người, cảm thấy đáng lẽ mình nên đồng ý lời mời của Đại học Đế Đô và trở về làm giáo sư danh dự mới đúng.

Như vậy thì ông ấy đã có lý do chính đáng để chạy tới thủ đô, còn sẵn tiện nhặt luôn mấy món “đồ bỏ” mà tiểu sư thúc vứt đi nữa.

Ừm ừm, ông ấy đúng là một “đứa bé già đầu lanh lợi” mà.

Tiền Tam yên lặng gật đầu, trong lòng thầm khen ý tưởng của mình.

Ở thủ đô.

“Ồ, năm nay bên Luyện Khí Viện có chiêu sinh nội bộ à?” Sau khi nhận được danh sách sinh viên nhập học của Huyền Học Viện, Tần Trác Thắng nhìn thấy mấy chữ “chiêu sinh nội bộ” được in đậm là đã kinh ngạc rồi, đến khi nhìn đến tên của viện chiêu sinh thì càng sửng sốt hơn.

Ông ta dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phó viện trưởng của Luyện Đan Viện, cũng là người thầy từng dạy dỗ mình, kinh ngạc hỏi: "Thầy ơi, chẳng lẽ viện trưởng Lý đã nhặt được hạt giống tốt nào sao ạ?”

Phó viện trưởng Tôn của Luyện Đan Viện nghe thế thì chẳng buồn ngẩng đầu mà chỉ cười khẩy một tiếng, sau khi dùng nắp gạt vụn trà và hớp một ngụm xong thì mới đặt tách trà xuống rồi trả lời Tần Trác Thắng.

“Hạt giống tốt đâu mà hạt giống tốt, phó viện trưởng Ngô làm vậy là muốn thay em trai mình trả nợ ân tình cho người ta mà thôi.” Phó viện trưởng Tôn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Trác Thắng: "Trò cũng biết tình hình của Phù Lục Viện rồi đó, mà Cổ Võ Viện thì lại quá bảo thủ, hơn nữa yêu cầu xét tuyển cũng khắt khe vô cùng, ông ta thì lại có xích mích với Luyện Đan Viện của chúng ta, cho nên chỉ có thể nhét người nọ vào Luyện Khí Viện thôi.”

“Dù sao thì... Đứa con trai và con gái chẳng có tài cán gì của ông ta cũng vào Luyện Khí Viện đó thôi, nếu không thì sao mà vào Lục Bộ được.”

Nói tới đây, phó viện trưởng Tôn hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ.

Thì ra là thế.

Tần Trác Thắng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Lúc trước ông ta cũng có nghe chuyện Ngô Lục Lục đã trở về nhà họ Ngô.


Bình Luận (0)
Comment