Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 117

Unknown Chương 117

Tần Trác Thắng nhỏ hơn Ngô Lục Lục chừng bảy tám tuổi, thuở còn trẻ cũng từng nghe không ít người khen ngợi Ngô Lục Lục.

Tuy bản thân ông ta cũng có thiên phú, nhưng so với Ngô Lục Lục của lúc ấy thì chút tài năng này quả thật chẳng đáng nhắc tới.

Nhưng nào có ai ngờ đến, cuối cùng Ngô Lục Lục chẳng những không thể đột phá mà còn mất luôn tài năng mà mình đang có.

Một người đang ở trên tầng mây cao vời vợi lại đột nhiên ngã xuống vũng bùn dưới mặt đất, cảm giác đó nhất định không dễ chịu chút nào.

Cứ thế, trong sự cười nhạo của mọi người, Ngô Lục Lục đã biến mất ở thủ đô, còn ông ta thì thành người thắng cuối cùng.

Có lẽ người được “nhét” vào Luyện Khí Viện có liên quan gì đó với Ngô Lục Lục.

Chậc, thật đúng là càng sống càng thụt lùi, càng sống càng hèn nhát mà.

Tần Trác Thắng thầm tắc lưỡi trong lòng, trên mặt thì lại bày ra vẻ thong dong và kiêu ngạo như bình thường.

Phó viện trưởng Tôn không cảm thấy Tần Trác Thắng như vậy có gì là sai cả, giờ trong bốn viện thì người học trò tâm đắc này của ông ta là người trẻ tuổi xuất sắc nhất, mà người giỏi thì kiêu ngạo một chút có sao đâu, dù sao người ta cũng có tư cách để kiêu ngạo mà.

“Tóm lại trò không cần để ý người này, nhưng trò nhớ là phải bồi dưỡng học sinh của mình cho tốt đấy nhé, Trác Thắng.” Phó viện trưởng Tôn nói, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Bạch Ngữ Dung là cô học sinh mà thầy đã dùng mọi cách giành lấy cho trò từ trong tay của phó viện trưởng Vạn đấy, trò không được làm thầy mất mặt có biết không?”

Trong bốn viện của Huyền môn, trừ Phù Lục Viện nghèo nàn chỉ có một viện trưởng và một phó viện trưởng ra thì ba viện còn lại đều là một viện trưởng và ba phó viện trưởng.

Ngặt nỗi hai năm trước phó viện trưởng Quách đã lỡ ăn nhầm đan dược cho nên biến thành người thực vật, bởi vậy Luyện Đan Viện chỉ còn lại có hai phó viện trưởng là phó viện trưởng Tôn và phó viện trưởng Vạn thôi.

Chờ thêm vài năm nữa là viện trưởng sẽ về hưu, đến lúc đó viện trưởng mới sẽ được chọn ra từ hai người bọn họ.

Nếu Tần Trác Thắng có thể giúp Bạch Ngữ Dung đột phá thì đây sẽ là một sự giúp đỡ lớn trong quá trình tranh cử cho vị trí viện trưởng của ông ta.

Cũng vì thế nên phó viện trưởng Tôn mới chấm Bạch Ngữ Dung.

Thấy thầy nhắc tới học sinh tương lai của mình, vẻ mặt lạnh tanh của Tần Trác Thắng chợt dịu đi hẳn, ông ta gật đầu đáp: "Vâng, em hiểu mà, thầy cứ yên tâm.”

“Ừ.” Phó viện trưởng Tôn vui mừng nói: "Giao cho trò làm gì thầy cũng yên tâm lắm.”

Ông ta dừng một chút rồi lại nói: "À phải rồi, qua một thời gian nữa giáo sư Chu có mở một buổi toạ đàm, trò tìm cách mua một tấm vé vào cửa cho Bạch Ngữ Dung đi, để con bé vào nghe một chút. Giáo sư Chu cũng rất có tài năng ở phương diện y học cổ truyền đấy.”

“Em hiểu rồi.” Tần Trác Thắng đáp lời, nhưng trong mắt lại toát ra vẻ không tin tưởng.

Chu Phổ chỉ là một người còn không bước nổi vào cổng lớn của Huyền Học Viện, kinh nghiệm có được là nhờ ông ta đã lớn tuổi mà thôi, cũng vì thế nên mới kiếm được cái danh hiệu giáo sư danh dự trong Luyện Đan Viện.

Một người như thế thì giỏi được bao nhiêu?

Phó viện trưởng Tôn cũng nhận ra học sinh của mình đang coi thường đối phương, ông ta không nói cái gì mà chỉ bổ sung thêm: "Đối với Bạch Ngữ Dung của hiện tại mà nói thì đúng là con bé sẽ học được rất nhiều thứ.”

Cũng đúng, như vậy thì chờ sau khi khai giảng, mình sẽ tiết kiệm được kha khá thời gian và công sức khi dạy dỗ Bạch Ngữ Dung.

“Vâng, vậy em ra ngoài trước nhé thầy.” Tần Trác Thắng mở miệng.

“Ừ, đi đi.” Phó viện trưởng Tôn khẽ gật đầu.

Tần Trác Thắng khom người gật đầu rồi đi ra khỏi văn phòng của phó viện trưởng, vừa ra khỏi cửa thì trợ lý đứng chờ ở cách đó không xa lập tức chạy tới, sau khi kính cẩn hô một tiếng “thưa thầy” xong thì giơ tay nhận lấy danh sách sinh viên nhập học mà ông ta đưa cho mình.


Bình Luận (0)
Comment