Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 118

Unknown Chương 118

Trợ lý cúi đầu nhìn, khi thấy mấy chữ “chiêu sinh nội bộ” được in đậm thì giật mình mở to mắt: "Chiêu sinh nội bộ ư?!”

“Không cần để ý tới người đó.” Tần Trác Thắng nhìn thẳng về phía trước, bước chân cũng không ngừng lại, ông ta ung dung mở miệng: "Cô ta không phải người quan trọng gì.”

“À vâng…” Trợ lý nghe thế tuy vẫn hơi khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau khi giúp Tần Trác Thắng thu dọn đồ đạc xong, anh ta nhanh chân đuổi kịp ông ta và nói: "Thầy ơi, tiểu sư muội Bạch nói là ngày mai em ấy sẽ đến thủ đô.”

“Ừ, tốt lắm. Đến lúc đó chúng ta sẽ ra sân bay đón con bé.”

“Vâng, em sẽ giúp thầy điều chỉnh lại lịch làm việc ngày mai.” Trợ lý nghe xong lập tức trả lời, trong lòng âm thầm tắc lưỡi.

Cô gái Bạch Ngữ Dung này cũng đáng nể thật đấy, được giáo sư Tần tự mình đi đón luôn kia mà.

Xem ra sau này mình phải tranh thủ lấy lòng sư muội cùng viện này mới được.

Về phần cô gái có tên trong mục “chiêu sinh nội bộ”... Tên gì ấy nhỉ?

Tô... Tái Tái đúng không?

Chậc chậc chậc, so sánh hai người này với nhau thì đúng là một người trên trời còn một người dưới đất mà.

Trợ lý thầm khinh bỉ, sau đó nhanh chóng đuổi kịp Tần Trác Thắng - người đang có tương lai xán lạn nhất trong giới Huyền Học.

*****

Khi Tô Tái Tái đặt chân xuống mặt đất ở thủ đô thì đã là chuyện của mấy ngày sau rồi.

Lúc cô vừa hạ cánh xuống máy bay thì đã lập tức gọi điện thoại video với bà nội Bạch mấy chục phút liền, sắc mặt của bà ấy nhìn trông có vẻ tốt hơn trước rất nhiều, trong ống kính còn có cả hình ảnh của bé mèo trắng kia.

So với bé mèo trắng lúc trước chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn thì bé mèo trắng bây giờ vừa hoạt bát vừa xinh đẹp.

Đôi mắt màu xanh da trời giống như chứa đựng cả dải ngân hà ở bên trong, nó nhìn hình ảnh Tô Tái Tái qua màn hình điện thoại mà kêu “meo meo”, còn rầm rì mấy tiếng sung sướng.

Vừa béo vừa mềm, nhìn là biết bà nội Bạch đã nuôi nó rất tốt.

Tô Tái Tái nói chuyện phiếm với bà nội Bạch một lúc rồi mới tắt máy.

Ngày hôm sau, vừa mới sắp xếp đồ đạc xong, đang định tự mình tới Đại học Đế Đô một lần cho biết đường, còn chưa kịp ra khỏi cửa phòng thì đã nhận được điện thoại của Chu Phổ.

“Chào thầy Chu ạ.”

[Tiểu Tái, cháu tới thủ đô rồi đúng không?] giọng nói của Chu Phổ vang lên từ đầu bên kia điện thoại, nghe tiếng vang hình như là đang ngồi trên xe.

“Vâng ạ, cháu mới tới ngày hôm qua.” Tô Tái Tái thành thật trả lời.

[Cháu đó nha, nếu như hôm qua bác không gọi điện thoại cho bà cụ Bạch thì đã không biết cháu đã đến đây rồi.] Chu Phổ không biết phải nói gì, chỉ lắc đầu rồi nói: [Được rồi, giờ bác sẽ qua đó đón cháu đi Đại học Thủ Đô, được không?]

“Được ạ.” Tô Tái Tái nói: “Nhờ bác ạ.”

[Chuyện nhỏ. Cháu ăn sáng trước đi, bác tính chắc cháu ăn sáng xong là bác cũng vừa tới nơi đấy.] Chu Phổ hơi dừng lại một chút rồi nói: [Giờ còn chưa vào mùa đi học nên kẹt xe hơi lâu.]

“Vâng ạ, cháu không gấp đâu ạ.” Tô Tái Tái trả lời.

Nói thêm vài câu với Chu Phổ rồi mới cúp điện thoại, Tô Tái Tái quay đầu nhìn người giấy nhỏ đang ngồi trên vai mình cười nói: “Thầy Chu là người tốt, nhỉ?”

Người giấy nhỏ gật đầu, nó đồng ý lời của Tô Tái Tái, sau đó lại tiếp tục ôm lấy cây kiếm của nó mà cà cà.

Vô cùng thỏa mãn.

Đây chính là kiếm mà Tái Tái tự tay làm cho nó đó nha.

Thích quá đi.

Tô Tái Tái thấy nó như thế thì cũng cười cười, bảo nó mau núp ở trong mũ áo, đừng để cho người khác phát hiện ra nó.

Sau đó Tô Tái Tái bước vào trong thang máy tới nhà hàng để ăn sáng.

Nhà hàng của khách sạn cao cấp phục vụ buffet sáng, có hơn chục thể loại món ăn.

Ngoại trừ đồ Trung, đồ Tây thì còn có đồ Nhật, Thái Lan, Pháp và các quốc gia khác.


Bình Luận (0)
Comment