Sau khi nói xong hai chữ “nha con”, nước mắt của cô ấy đã không kìm được nữa mà lăn dài trên gò má.
Tô Tái Tái lại nói: "Cô bé phải đi rồi.”
Người phụ nữ nghe thế thì hoảng sợ ngẩng đầu lên, sau đó nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt van nài.
Cô ấy vốn đang ngồi xổm trên mặt đất, bây giờ còn bị Tô Tái Tái nắm tay như thế quả thực rất giống đang quỳ xuống cầu xin cô.
Cô ấy chỉ hy vọng cô có thể thương xót cho mình, để con gái được ở lại bên mình thêm một lát nữa.
Thật sự đấy, chỉ trong chốc lát thôi.
Bộ dáng của cô ấy vô cùng đáng thương, nhưng Tô Tái Tái lại chỉ bình tĩnh giải thích cho cô ấy hiểu: "Nếu bây giờ mà cô bé không đi thì sau này sẽ không về được nữa đâu đấy.”
Dừng một chút, cô lại bổ sung: "Chỉ là tạm biệt thôi mà, hai người còn sẽ gặp lại nhau.”
“Thật… thật sao?” Bây giờ người phụ nữ áo đen đã tin Tô Tái Tái sái cổ, cô ấy dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn cô.
“Ừ.” Tô Tái Tái gật đầu rồi bảo: "Hai người nói lời tạm biệt đi.”
Người phụ nữ áo đen nghe vậy thì chậm rãi nhìn về phía khoảng không phía trước, vừa khóc vừa cười nói: "Bé con à... Tạm biệt con nhé.”
[Tạm biệt mẹ, mẹ nhớ chờ bé con nha.]
Tiếng nói non nớt truyền đến từ trong hư không làm người phụ nữ không biết đó là sự thật hay mình lại bị ảo giác, đến khi trên má truyền đến xúc cảm từ nụ hôn thơm mùi sữa, cô ấy mới biết tất cả đều là sự thật.
Rõ ràng không có một tiếng động nào, nhưng cô ấy biết con gái của mình đã biến mất rồi, thế là cả người nhũn ra ngồi bệt trên mặt đất bụm mặt khóc nấc thành tiếng.
Tô Tái Tái rút tay về, nhìn mấy người vệ sĩ còn ngồi chết trân ở chỗ đó, cô có chút tức giận mở miệng: "Mấy người không biết qua đây giúp đỡ à?”
Câu nói này làm những người đó bừng tỉnh, các vệ sĩ đang há hốc mồm vì kinh ngạc lập tức hoàn hồn, vội vàng chạy tới muốn đỡ người phụ nữ dậy.
Tô Tái Tái thấy thế lập tức xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua người phục vụ đang đần mặt kiểu “Ủa vụ gì đang xảy ra vậy”, cô còn cười với người ta một cái rồi mới ra khỏi nhà ăn.
Ơ kìa quý khách ơi, quý khách không uống thuốc hỗ trợ tiêu hóa thì thôi đi, đằng này còn chọc khách hàng khác khóc là sao?!
Người phục vụ lấy lại tinh thần, mặt mũi méo xệch chạy tới xem có thể nào an ủi vị khách đang khóc không thành tiếng, thậm chí còn không đứng dậy nổi kia không.
Một bên khác, Tô Tái Tái đang đi xuống lầu.
Mới ra khỏi cửa khách sạn, cô đã thấy Chu Phổ vừa dừng xe lại.
“Tiểu Tái, bên này bên này.” Chu Phổ thấy Tô Tái Tái thì lập tức nở nụ cười và vẫy tay với cô.
--------
“Thế nào? Tới thủ đô rồi cháu thấy sao?” Chu Phổ vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với Tô Tái Tái ngồi ở ghế phụ.
“Ừm... Cháu thấy cũng bình thường ạ.” Tô Tái Tái nghe thế thì không nhìn ra ngoài cửa sổ xe nữa, cô nghĩ một lát rồi trả lời: "Đồ ăn trong tiệc buffet ngon lắm ạ, thái độ phục vụ cũng tốt nữa.”
Chu Phổ nghe xong thì cười lắc đầu, cảm thấy mình hỏi Tô Tái Tái chuyện này có hơi vô ích.
Mười tám năm nay đứa nhỏ này chỉ sống ở nông thôn thì nào có cơ hội trải nghiệm cái gì.
Nghĩ vậy, ông ấy đột nhiên có chút thương hại, thế là lại mở miệng nói: "Bây giờ cháu đã tạm trú ở thủ đô, sau này bác mà có rảnh thì sẽ dẫn cháu đi ăn ngon. Trải nghiệm nhiều một chút thì sau này cháu sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn, sẽ biết so sánh cái hay cái dở với những nơi khác.”
Chu Phổ dừng một chút rồi nói tiếp: "À phải rồi, chút nữa bác chỉ có thể đưa cháu tới Đại học Đế Đô thôi, cháu phải tự đến ký túc xá nhé. Nói vậy chứ cháu không cần phải lo lắng đâu, cháu là sinh viên chiêu sinh nội bộ cho nên chắc chắn đã được xếp ký túc xá xong hết rồi, đến lúc đó cháu cứ đưa huy hiệu trường cho họ xem là được. Chiều nay bác có buổi toạ đàm cho nên cần đến văn phòng lấy một ít tài liệu.”