Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 122

Unknown Chương 122

Chu Phổ nói đến đây, nhân lúc đang dừng đèn xanh đèn đỏ thì quay đầu lại nhìn về phía Tô Tái Tái: "Nếu được thì chiều nay cháu cũng tới nghe đi, tuy rằng thứ mà bác giảng không giống với chuyên ngành mà cháu học, nhưng biết thêm kiến thức mới cũng không có gì là xấu cả.”

“Vâng, cháu cảm ơn thầy Chu.” Tô Tái Tái gật đầu, sau đó lấy di động ra.

“Ừ, có gì bác sẽ gửi địa chỉ qua điện thoại cho cháu, khi nào cháu tới thì cứ gọi điện thoại cho bác, bác sẽ bảo học trò ra đón.”

“Vâng ạ.” Tô Tái Tái vừa đáp vừa cúi đầu gửi tin nhắn, cũng không biết là đang tám với ai nữa.

Chu Phổ thấy thế thì cười cười, bọn trẻ giờ toàn thế cho nên ông ấy cũng không phản cảm hay gì cả.

Chu Phổ quay đầu nhìn phía trước và nghiêm túc lái xe, cũng không bắt chuyện nữa mà để lại không gian riêng cho Tô Tái Tái.

Lúc này, Tô Tái Tái đang gửi tin nhắn cho tiểu sư điệt Tô Hồng Bảo của mình.

[Ngỗng con, chút nữa sư thúc sẽ gửi một địa chỉ cho con, con lấy mấy thứ mà sư thúc đã đóng gói xong trước khi đi đưa cho lão sư đệ của con đi, để ông ấy mang lại đó giúp sư thúc.]

[Biết rồi tiểu sư thúc.] Tô Hồng Bảo trả lời ngay tắp lự.

Một lát sau, cậu ấy còn bổ sung thêm một câu: [Sư thúc đừng kêu con là ngỗng con nữa!]

[Rồi rồi, sư thúc biết rồi bé ngỗng ơi.] Tô Tái Tái tích cực nhận sai, lập tức sửa miệng ngay.

Chờ nhắn xong câu này, cô nhanh tay cất điện thoại đi, vờ như không thấy tin nhắn [...] đầy ẩn ý của tiểu sư điệt.

Xe chạy thêm chừng mười phút, cả hai đã đến trước cổng Đại học Đế Đô.

Chờ lái xe vào trường cũng như đưa Tô Tái Tái đến ký túc xá xong, Chu Phổ lại dặn dò cô vài câu rồi mới rời đi.

Nhưng không ngờ ngay sau khi Tô Tái Tái vừa tạm biệt Chu Phổ xong thì lại trùng hợp đến mức gặp phải Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương.

“Là Tiểu Tái hả? Sao em đến báo danh sớm vậy?” Bạch Ngữ Dung rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Tái Tái, ánh mắt chợt lóe lên rồi vô thức nhìn thoáng qua Trình Ngạn Xương đang đứng bên cạnh mình một cái, sau đó mỉm cười nói tiếp: “Chị tưởng đâu... em đợi đến ngày khai giảng mới tới chứ.”

Cô ta vừa nói, vừa vươn tay nắm lấy cánh tay của Trình Ngạn Xương, thể hiện sự thân mật giữa cô ta và anh ta ở trước mặt Tô Tái Tái một cách vô cùng tự nhiên.

“Muốn đến sớm thì đến thôi.” Tô Tái Tái nhìn cô ta một cái, tùy ý vẫy tay chuẩn bị rời đi.

Có điều còn chưa kịp cất bước thì Bạch Ngữ Dung đã mỉm cười và nhìn cô với vẻ mặt đầy áy náy: “Tiểu Tái à, chị thành thật xin lỗi em! Đáng lẽ ra lần đầu tiên em đến thủ đô, chưa từng đi đâu cả, chị nên đi cùng em mới phải. Nhưng mà lát nữa chị phải đi tham gia một buổi tọa đàm chung với anh Ngạn rồi, vì thế không thể đi cùng em được.”

Tô Tái Tái nghe xong, quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, bình tĩnh đáp: “Ừm.”

... ???

Một tiếng “Ừm” của Tô Tái Tái khiến cho Bạch Ngữ Dung vô cùng khó chịu, thậm chí nhịn không được mà trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt kiểu “Cô chỉ có phản ứng như vậy thôi á?!”

Giây tiếp theo suy xét đến việc Trình Ngạn Xương vẫn còn đứng ở bên cạnh, Bạch Ngữ Dung lập tức che giấu đi biểu cảm không nên xuất hiện trên mặt mình.

Cô ta nở một nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi: “Đây là một buổi tọa đàm cực kỳ quan trọng, không thể vắng mặt được. Thầy của chị khó khăn lắm mới soạn được hai trang, cho nên...”

Bạch Ngữ Dung nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt đầy áy náy.

“Tôi biết rồi, tạm biệt!” Tô Tái Tái gật đầu trả lời, cũng không thèm quan tâm tới việc Bạch Ngữ Dung sau khi nghe xong những lời này thì ngỡ ngàng nhìn mình, mà phất tay rồi thẳng thừng rời đi.

Đừng nói là quay đầu, ngay cả bước chân cũng chưa từng dừng lại.


Bình Luận (0)
Comment