Còn loại đãi ngộ tốt hơn nữa là có hẳn một phòng riêng cho bản thân.
Bởi vì Tô Tái Tái được liệt vào danh sách “chiêu sinh nội bộ”, thuộc vào trường hợp khá hiếm có, nên đương nhiên được hưởng đãi ngộ một người một phòng.
Ngay lúc Tô Tái Tái cắm chìa khóa vào thì một tiếng “Ủa?” đầy ngạc nhiên từ bên cạnh vang lên.
Cô quay đầu lại thì bắt gặp một cô gái tóc ngắn, trên cổ khoác một chiếc khăn lau mồ hôi đang đứng ở đó, trông dáng vẻ chắc hẳn là vừa mới đi tập thể dục về.
Thấy Tô Tái Tái nhìn về phía mình, cô ấy cũng mỉm cười nhìn cô: “Em là tân sinh viên của năm nay phải không?”
Sau khi Tô Tái Tái gật đầu, cô ấy giơ ngón tay cái lên chỉ vào phòng ở sau lưng, nhiệt tình nói: “Chào đàn em, chị tên là Khúc Nhiên, chị ở phòng đó á, nếu sau này em có chuyện gì cần thì có thể đến tìm chị nha.”
“Chào chị, em là Tô Tái Tái.”
“Được rồi, vậy em dọn dẹp đồ đạc trước đi, đợi rảnh rỗi rồi chị lại qua chơi với em nhé.” Khúc Nhiên gật đầu, giơ tay ra chào hỏi Tô Tái Tái, sau đó đi về phòng của mình.
Một cô gái vừa xinh đẹp lại phóng khoáng như cô ấy đúng là hiếm gặp thật đấy.
Tô Tái Tái nhìn sang nơi khác rồi mở cửa đi vào phòng của mình.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, người giấy nhỏ trốn ở trong chiếc mũ trùm đầu của Tô Tái Tái sớm đã hết chịu đựng nổi, trong nháy mắt ôm lấy kiếm của nó bay ra ngoài, tò mò nhìn ngóng xung quanh.
Sau cùng người giấy nhỏ tìm một chỗ mà mình thích nhất rồi chậm rãi ngồi xuống giữa không trung, vỗ vỗ chỗ đó nhìn về phía Tô Tái Tái, ý của nó là từ nay về sau nó sẽ ngủ ở đấy!
“Được rồi, được rồi. Đến lúc đó chị sẽ mua cho em một căn biệt thự nhỏ đặt ở đó nhé.” Tô Tái Tái gật đầu cười.
Không chịu đâu! Lần này nó muốn một căn nhà có mô hình tứ hợp viện cơ!
Người giấy nhỏ hất cằm lên, bày ra dáng vẻ “kiêu ngạo”.
“Không thành vấn đề, vậy bây giờ chúng ta ra ngoài xem thử đi.” Tô Tái Tái gật đầu nói: “Tới cửa hàng vàng mã chọn một bộ mà em thích nhất ha?!”
Người giấy nhỏ lập tức gật đầu lia lịa, trông dáng vẻ cực kỳ thích thú.
Đám lệ quỷ ngụy trang thành viên ngọc đen nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng biến thành những chiếc vòi màu đen ngắn ngủn dễ thương, nhẹ nhàng chọc vào tay của Tô Tái Tái.
Đợi khi cô cúi đầu nhìn chúng nó thì chúng nó lại lập tức lắc lư những chiếc vòi của mình.
Trông vô cùng đáng yêu!
“Biết rồi, chị hiểu rồi mà, bọn em cũng có phần.” Tô Tái Tái dở khóc dở cười, vừa đi ra ngoài vừa không ngừng hứa hẹn.
Còn chiếc chìa khóa phòng cứ như thế mà bị cô tùy tiện ném ở trên bàn.
Dù sao thì... cô cũng có thể mở cửa mà không cần dùng đến thứ đó. ╮(╯▽╰)╭
…
Cho tới khi Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạc Xương đi tới thì đã có kha khá người tụ tập dưới phòng chờ.
Ở đây có không ít học sinh, sinh viên khóa trên của Huyền Học Viện, Trình Ngạn Xương thấy thế thì kéo Bạch Ngữ Dung đi giới thiệu với vài người, nhẹ nhàng bâng quơ mà cường điệu rằng Bạch Ngữ Dung chính là cô học sinh cho đích thân giáo sư Tần chỉ dẫn.
Quả nhiên, đối phương nghe thấy thế thì thái độ đối với Bạch Ngữ Dung cũng trở nên thân thiện hơn hẳn.
Thậm chí sau khi nói chuyện xong, người ra còn xin số của Bạch Ngữ Dung.
Điều này làm cho Bạch Ngữ Dung vô cùng vui vẻ, cô ta kéo tay Trình Ngạn Xương sang bên khu nghỉ ngơi chuẩn bị chút đồ ăn, đồ uống, thuận tiện chờ trợ lý của Tần Trác Thắng đưa số vé cho bọn họ.
“Anh Ngạn Xương, các anh các chị tốt thật đấy.” Bạch Ngữ Dung ra vẻ ngây thơ nói với Trình Ngạn Xương.
Trình Ngạn Xương nghe thấy Bạch Ngữ Dung nói như thế thì khẽ chạm lên mũi cô ta, cười nói: “Không phải là bọn họ tốt mà là do em ưu tú, Ngữ Dung ạ.”
Bạch Ngữ Dung nghe thấy thế thì vui lắm, ra vẻ nũng nịu mà đánh nhẹ lên người Trình Ngạn Xương.