Trình Ngạn Xương đang định cười nói tiếp, lơ đãng liếc mắt thì thấy Tô Tái Tái nói chuyện điện thoại xong thì bước vào, sắc mặt trở nên lạnh lùng ngay tức khắc.
Anh ta cười lạnh, nói với giọng châm chọc: “Có vẻ như anh nhầm rồi, trông cô ta thế kia không có vẻ gì là tự nhận thức đâu.”
“Sao cơ ạ?” Bạch Ngữ Dung vừa hỏi vừa nhìn theo hướng anh ta nhìn, khi nhìn thấy Tô Tái Tái thì ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.
“Để anh ra nói cô ta.” Trình Ngạn Xương đứng dậy.
Nhưng anh ta vừa mới cử động đã bị Bạch Ngữ Dung giữ lại.
“Anh Ngạn Xương, cứ để em làm cho.” Bạch Ngữ Dung nói: “Dù gì tụi em cũng là người cùng một nhà, vẫn dễ nói chuyện hơn một chút.”
Sắc mặt Trình Ngạn Xương không vui vẻ gì mà gật đầu, dừng lại đôi chút rồi bổ sung: “Anh qua đó với em.”
“Thế…”
“Như thế thì cô ta không dám bắt nạt em.” Trình Ngạn Xương nói.
“Cũng được a.” Bạch Ngữ Dung cười tươi. Cô ta buông tay không cản Trình Ngạn Xương nữa mà thân mật kéo anh ta, chủ động đi tới chỗ Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái mới cúp điện thoại, đang tính chờ ở chỗ cũ đợi người tới đón.
Ai ngờ học sinh của Chu Phổ thì chưa thấy đâu lại thấy Bạch Ngữ Dung với Trình Ngạn Xương chẳng biết thời biết thế mà xông qua đây.
“Tiểu Tái, sao em lại ở đây thế này?” Bạch Ngữ Dung nhíu mày, khó xử nhìn Tô Tái Tái: “Chẳng phải trước đó chị đã bảo hôm nay là buổi thuyết giảng vô cùng quan trọng hay sao? Không phải ai đi vào cũng được đâu nhé.”
“?”
Tô Tái Tái nhìn hai người họ, buồn cười mở miệng: “Chắc hai người không cho là tôi theo chân hai người tới đây đâu nhỉ?”
“Chẳng phải là như thế hay sao?” Trình Ngạn Xương không chờ cho Bạch Ngữ Dung mở miệng đã không nhịn được mà chen ngang. Anh ta nổi cáu với Tô Tái Tái: “Chẳng lẽ cô đến đây để chơi à?”
Dừng lại một chút rồi anh ta nhỏ giọng nói với Tô Tái Tái: “ Tôi khuyên cô nên mau cuốn gói đi đi. Ở đây có không ít học sinh, sinh viên khóa trên, cô đừng có làm trò hề liên lụy tới chúng tôi nữa.”
“Tiểu Tái à, em cứ về trước đi.” Bạch Ngữ Dung tiếp lời, cô ta dừng lại đôi chút rồi nói tiếp: “Việc này mà để cho ba mẹ biết thì không hay đâu.”
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay muốn chạm vào Tô Tái Tái tỏ vẻ thân cận.
Nhưng tay mới đưa đến được lưng chừng thì nghe thấy Tô Tái Tái chậm rì rì nói: “Cút đi.”
Rõ ràng là cô đang cười nhưng lại mang vẻ lạnh lùng khó tả làm cho cả Trình Ngạn Xương lẫn Bạch Ngữ Dung cùng rùng mình.
“Em, em nói cái gì đấy?” Bạch Ngữ Dung há hốc miệng nhìn Tô Tái Tái, ra vẻ nghe không rõ ràng.
“Tôi bảo là cút đi.” Tô Tái Tái lặp lại.
Chậm rãi nhắc từng chữ một vô cùng rõ ràng.
Cuối cùng thì Trình Ngạn Xươg cũng phục hồi tinh thần, sự tức giận hiện rõ trên gương mặt, sắc mặt biến thành màu gan heo. Anh ta nói lớn: “Cô…”
Nửa câu sau đã bị chặn lại trong cổ họng.
“A! Đàn em Tô, hóa ra là em ở đây.”
Giọng nói đó vừa vang lên thì xung quanh trở nên xôn xao hơn hẳn.
Có không ít người đứng đó nhìn thấy người kia thì sôi nổi chào hỏi người đó.
Bạch Ngữ Dung và Trịnh Ngạn Xương đều sửng sốt, hai người họ cùng quay đầu nhìn người đang bước tới, khi nhìn rõ người tới là ai thì cứng đờ cả người.
Thẩm An còn chẳng thèm nhìn hai người Bạch Ngữ Dung đang đứng đó, anh ta đi thẳng tới trước mặt Tô Tái Tái, gật đầu, cười nói với cô: “Xin lỗi em nhé, nãy tôi hơi bận sửa giáo trình cho thầy nên khiến em phải đợi đôi phút, sau này rảnh tôi mời em đi ăn cơm nhé.”
“Không sao đâu ạ.” Tô Tái Tái lắc đầu: “Em cũng mới tới đây thôi.”
“Đàn em đúng là hiểu chuyện thật đấy.” Thẩm An cười tủm tỉm khen Tô Tái Tái, dừng lại một chút rồi nói: “Đi thôi, để tôi dẫn em đi vào.”
Tô Tái Tái gật đầu, đang tính rời đi cùng với Thẩm An thì Trình Ngạn Xương lại hồi phục tinh thần, kích động tới mức nói lắp: “Sư huynh, sư huynh Thẩm.”