Anh ta vừa nói vừa nở nụ cười xin lỗi với những người đó.
“À, ra là hai người không quen hả? Không sao, thế thì bọn tôi không quấy rầy hai người nữa, bọn tôi đi trước đây.” Học sinh của Cổ Võ Viện nghe xong thì cười gật đầu, sau khi chỉ chỉ về một hướng thì bỏ đi luôn chứ không thèm chờ hai người chào lại.
Những người còn lại cũng bắt chước theo, sau khi gật đầu nói “tạm biệt” với hai người thì cũng nhanh chân đi mất.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, bên cạnh hai người đã không còn một bóng người, xung quanh yên ắng, chỉ còn lại Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương đang kinh ngạc đứng chết trân ở chỗ cũ.
Về phần những người bỏ đi, trong lòng họ đều âm thầm cười lạnh.
Không quen? Đến hỏi đường?
Chỉ cần nhìn phản ứng của Bạch Ngữ Dung và sắc mặt của Trình Ngạn Xương là đủ hiểu sự thật rồi, hai người đó tưởng bọn họ là đồ ngu hay gì?
Xem thái độ của Thẩm An đối với cô gái kia cũng đủ biết cô không hề đơn giản.
Nói trắng ra là Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương muốn “giữ của”, hai người này sợ bọn họ thân thiết với cô gái kia xong ngó lơ mình cho nên mới giấu nhẹm đi thôi.
Đòi qua mặt ai đấy hả?
Xem ra cái cô Bạch Ngữ Dung này cũng mưu mô dữ lắm chứ không đùa.
Có điều... chỉ là khôn vặt thôi.
Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương còn không biết câu trả lời ban nãy của mình đã làm phật lòng mấy học sinh khóa trên mà mình muốn làm quen ban nãy.
Sau khi lấy lại tinh thần và nhìn nhau, Trình Ngạn Xương mới giải thích cho Bạch Ngữ Dung.
Chờ anh ta nói xong, Bạch Ngữ Dung không nhịn được trừng to mắt: "Cái gì?! Bác sĩ chữa trị chính cho bà nội lúc trước là...?!”
Trình Ngạn Xương gật đầu, có hơi rầu rĩ: "Giáo sư Chu là giáo sư danh dự của Luyện Đan Viện, anh cũng chỉ mới gặp qua ông ấy một lần thôi, bởi vậy lúc trước chỉ thấy quen mắt chứ không nhận ra được.”
Anh ta dừng một chút rồi nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: "Xin lỗi em nhé Ngữ Dung, nếu lúc đó anh nhận ra ông ấy thì tốt rồi, nếu vậy thì nói không chừng hôm nay...”
Nói không chừng hôm nay người được Thẩm An tự mình ra đón là bọn họ mới đúng.
Bạch Ngữ Dung không nói chuyện, cô ta cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt tối hẳn đi.
Im lặng một lát, Bạch Ngữ Dung lại nhoẻn miệng cười nhìn Trình Ngạn Xương: "Anh Ngạn thật là, em có trách gì anh đâu mà. Không nhận ra thì thôi vậy, dù sao bây giờ giáo viên hướng dẫn của em cũng là thầy Tần mà, chúng ta đâu cần phải để ý tới chuyện này, đúng không anh?”
Bạch Ngữ Dung nói đến đây còn nháy mắt với Trình Ngạn Xương một cái, ra vẻ đáng yêu với anh ta.
Câu nói này của cô ta làm Trình Ngạn Xương vô cùng cảm động, anh ta nhìn cô ta, nhẹ giọng thốt lên: “Ngữ Dung...”
Thấy Bạch Ngữ Dung nói cũng có lý, anh ta lập tức cười gật đầu: "Em nói phải.”
Hai người nói đến đây thì trợ lý của Tần Trác Thắng cuối cùng cũng vội vàng chạy tới, vừa thấy được Bạch Ngữ Dung, còn chưa tới gần là anh ta đã nhiệt tình cất tiếng gọi lớn: “Sư muội Bạch ơi.”
Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương không khỏi quay đầu lại nhìn anh ta.
“Em chào sư huynh Trịnh.” Bạch Ngữ Dung thấy người tới là anh ta thì thỏ thẻ chào hỏi.
Trình Ngạn Xương cũng chào theo.
Trợ lý Trịnh gật đầu, anh ta vừa đưa hai tấm vé tham dự buổi tọa đàm cho họ vừa cười xin lỗi: "Xin lỗi hai người nhé, ban nãy kẹt xe quá nên tôi tới trễ.”
“Không sao đâu ạ, buổi tọa đàm còn chưa bắt đầu mà, sư huynh tới rất kịp lúc đó.” Bạch Ngữ Dung ra vẻ như mình rất biết cảm thông cho người khác, trợ lý Trịnh nghe xong cũng cảm thấy mát lòng mát dạ hẳn.
Anh ta cảm thấy tính tình của cô sư muội này không tồi chút nào, rõ ràng là hạt giống tốt rất được viện trưởng và các giáo sư khác để ý nhưng lại không hề kiêu ngạo chút nào.
“Sư huynh Trịnh ơi, sao giáo sư Tần...?” Trình Ngạn Xương nhìn về phía sau của anh ta mấy lần, khi chắc chắn Tần Trác Thắng không tới thì mới mở miệng dò hỏi.