“À, hôm nay phó viện trưởng nhận được lời “mời”, nhưng ngặt nỗi phó viện trưởng cần mở họp đột xuất, hơn nữa không từ chối được cho nên đã nhờ thầy Tần đi thay mình.” Trợ lý Trịnh cười tủm tỉm đáp: "Tôi vừa đưa thầy tới nơi đó xong là vội vàng chạy qua đây đưa vé cho hai người nè, chút nữa tôi còn phải đi đón thầy Tần nữa đấy.”
Có lẽ là vì thái độ tốt đẹp của Bạch Ngữ Dung ban nãy cho nên anh ta cũng không ngại trò chuyện với Trình Ngạn Xương trong chốc lát.
Trình Ngạn Xương nghe xong thì vô cùng khâm phục: "Phó viện trưởng Tôn đúng là rất coi trọng giáo sư Tần nhỉ?”
Anh ta dừng một chút rồi nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, dặn dò cô ta: "Ngữ Dung nè, sau này em đi theo giáo sư Tần thì nhớ phải chăm chỉ học hành nhé.”
“Vâng, em biết rồi.” Bạch Ngữ Dung gật đầu.
Trợ lý Trịnh - trợ lý kiêm học sinh của Tần Trác Thắng - ở bên cạnh thấy hai người kính trọng và sùng bái ông ta như vậy thì cũng cảm giác tự hào lây, bởi vậy lập tức cười ha ha vô cùng vui vẻ.
Cười xong, anh ta nhìn hai người và nói: "Thôi, giờ tôi phải về đón thầy rồi, không thể trò chuyện với hai người nữa đâu, khi nào có rảnh thì mình đi uống ly trà với nhau nhé?”
“Vâng, sư huynh Trịnh đi thong thả.” Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương gật đầu với đối phương, chờ bóng lưng trợ lý xa dần, Bạch Ngữ Dung mới quay qua dò hỏi Trình Ngạn Xương: "Anh Ngạn, “mời” là sao vậy ạ?”
Trình Ngạn Xương thấy vẫn chưa tới giờ vào nghe giảng thì dẫn Bạch Ngữ Dung qua một bên, sau khi cả hai ngồi xuống thì anh ta cẩn thận giảng giải cho cô ta nghe.
Một số người nhà giàu rất coi trọng vấn đề phong thuỷ, cho nên dù là khai trương hay những chuyện khác - bất kể là lớn hay nhỏ - thì họ cũng sẽ tìm đại sư tới xem giúp, xem như bỏ tiền mua cảm giác an tâm cho bản thân.
Đương nhiên, những gia đình tuy giàu nhưng không có “mối” thì chỉ có thể mời mấy “đại sư” ở bên ngoài thôi, về phần những người đó có tài năng thật hay không thì phải dựa vào vận may của họ rồi.
Chỉ có những gia đình có lịch sử lâu đời cũng như mối quan hệ rộng rãi thì mới mời được các thầy cô hoặc giáo sư trong Huyền Học Viện thôi.
Nói dễ hiểu hơn là hiện tại có người mời phó viện trưởng Tôn đến nhà mình để “làm việc”.
Đương nhiên, đạo sĩ trong Huyền Học Viện không hề giống với đám đạo sĩ tầm thường hay đại sư rởm ở bên ngoài, cho nên nếu bên ngoài hay dùng từ “làm pháp sự” thì người của Huyền Học Viện sẽ dùng từ “mời”.
“Thì ra là thế.” Bạch Ngữ Dung tỉnh ngộ: “Nếu thế... Có phải là người nào trong Huyền Học Viện cũng có thể nhận lời mời không anh? Học sinh cũng được chứ?”
Cô ta đột nhiên nghĩ tới Đồng Nhược Thiến.
Tài bói bài Tarot của Đồng Nhược Thiến rất nổi tiếng trên Weibo, hơn nữa nhan sắc cũng không tồi, gia đình cũng giàu có, cho nên fan của cô ta đều biết “Tataro” là gái nhà giàu trắng trẻo xinh đẹp.
Thậm chí cô ta còn có danh hiệu là “nữ thần bài Tarot” nữa đấy.
Nếu Đồng Nhược Thiến cũng có thể, vậy... vì sao mình lại không thể?
Bạch Ngữ Dung trầm tư, cô ta nhớ là Đồng Nhược Thiến đã từng nhắc tới một gameshow với mình khi họ tám chuyện vào khoảng thời gian trước, còn nói là nếu mình muốn thì Đồng Nhược Thiến có thể giúp mình đi cửa sau.
“Được chứ, tuy trường học không cổ vũ nhưng cũng không phản đối chuyện này.” Trình Ngạn Xương nói.
Bạch Ngữ Dung nghe xong thì lập tức xốc lại tinh thần rồi nhìn về phía Trình Ngạn Xương: “Vì sao ạ? Nếu chúng ta giúp đỡ người khác giải quyết một số việc thì vừa có thể giúp được họ vừa tuyên truyền được cho danh tiếng của trường mình mà?”
Trình Ngạn Xương lắc đầu: “Chúng ta là học sinh, có rất nhiều thứ vẫn còn cần thầy cô dạy dỗ, nếu là mấy việc lặt vặt có thể xử lý được thì không sao, nhưng nếu đụng phải những chuyện vượt quá tầm kiểm soát thì rất phiền toái.”