Câu nói này của cô làm Thẩm An sửng sốt không thôi, anh ấy ngạc nhiên nhìn về phía Tô Tái Tái, thấy vẻ mặt chân thành của cô thì không nhịn được cười gật đầu: “Được thôi, sau này mà tôi có việc cần thì nhất định sẽ nhờ em giúp đỡ, cảm ơn đàn em nha.”
“Vâng, không có chi.” Tô Tái Tái gật đầu: “Việc nhỏ thôi mà.”
Lời này của cô lại làm Thẩm An phì cười, anh ấy cảm thấy Tô Tái Tái thú vị phết, không biết thầy kiếm đâu ra cô gái dễ thương như thế này nữa.
Bởi vì bất ngờ bị gợi lên cảm giác hứng thú, Thẩm An quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái và hỏi: “Đàn em nè, em có ý định chuyển tới Luyện Đan Viện không? Tôi cảm thấy mình thiếu một sư muội như em đó.”
Nếu bị người khác nghe được câu nói này thì nhất định họ sẽ lộ ra biểu cảm kiểu “anh bị ma nhập hay gì”.
Trừ thầy của mình là Chu Phổ cũng như một vài sư huynh đệ cùng thầy ra, Thẩm An nổi tiếng là rất khó gần.
Thế mà một người như thế lại nói ra câu nói ban nãy với Tô Tái Tái - cô gái mà anh ấy chỉ mới gặp, không phải bị ma nhập thì còn lý do gì giải thích được chuyện này nữa?
Nếu đổi thành người khác thì nói không chừng người ta đã gật đầu lia lịa rồi, nhưng Tô Tái Tái nghe xong chỉ hơi nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm An, nghiêm túc trả lời: “Không được đâu, tôi có sư môn rồi.”
Không sai! Tái Tái nhà bọn tôi có sư môn rồi nhé!
Người giấy nhỏ núp trong mũ choàng nãy giờ dùng sức gật đầu.
Mấy người đừng hòng cướp Tái Tái của nhà bọn tôi, nếu không bọn tôi sẽ đánh mấy người đấy, nhiều khi ông cụ Tô trên núi còn sẽ lái xe motor xuống núi, vặn ga “brừm brừm” dí theo mấy người cũng không chừng.
Ông ấy sẽ cho tất cả các người một bài học.
Đây chưa phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là lỡ như chọc tới đại đệ tử cũ, thì người đứng thứ hai hiện giờ sẽ ra tay.
Đến khi đó thì các người đừng hòng muốn bỏ chạy!
Người giấy nhỏ nhảy nhót tung tăng trong chiếc mũ của Tô Tái Tái, nó vừa nhảy nhót vừa vung kiếm.
Nó làm ra vẻ như “đã sẵn sàng để tổng tấn công bất cứ lúc nào”.
Sư môn cưng chiều cô ấy đến mức nào ư?
Có lẽ cưng chiều đến mức ông cụ Tô trực tiếp nhường vị trí đại đệ tử của Tống Khanh cho Tái Tái nhỉ?
Thẩm An đương nhiên không biết lời nói này của mình đã khiến người giấy nhỏ muốn rút kiếm và “úm ba la xì bùa biến hình” từ một viên ngọc đen.
Sau khi nghe câu trả lời của Tô Tái Tái, anh ấy cười “ha ha” rồi cong mắt nói: “Đàn em à, em thật hài hước.”
Dừng lại một hồi, anh ấy hơi tiếc nuối nhưng cũng hiểu ý gật đầu nói: “Không sao, chúng ta không thể làm sư huynh muội đồng môn thì vẫn có thể làm đàn anh đàn em mà.”
Tô Tái Tái nắm chặt chuỗi hạt ngo ngoe rục rịch trong tay, rồi tiện thể chỉnh lại chiếc mũ.
Sau khi trấn an đám đông đang bồn chồn thì cô ấy mới gật đầu trả lời: “Được thôi đàn anh Thẩm.”
Thẩm An gật đầu.
Khi đang nói chuyện thì hai người đã đến phòng nghỉ, Thẩm An đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, vừa đi vào vừa nói với Chu Phổ đang quay lưng về phía họ: “Thầy ơi, em đã đưa đàn em đến rồi ạ.”
“Ồ? Tiểu Tái đến rồi à?” Chu Phổ đang bận rộn xử lý tài liệu, nhưng dù bận đến vậy thì ông ấy vẫn quay lại nhìn Tô Tái Tái, chỉ vào hướng nào đó và nói với cô: “Buổi tọa đàm lát nữa sẽ kéo dài trong hai tiếng đồng hồ, cháu có muốn ăn gì trước không?”
Nghe vậy, Tô Tái Tái nhìn về hướng Chu Phổ chỉ và phát hiện chỗ đó lại có một bữa buffet đủ cho mười người ăn.
Ở đó có đủ các loại đồ ăn nhẹ, thậm chí có cả món chính được bảo quản trong đồ giữ nhiệt.
“Cháu không đói.” Tô Tái Tái lắc đầu, khi quay đầu lại thì thấy Thẩm An đã nhanh chóng đi đến bên cạnh Chu Phổ, giúp ông ấy sắp xếp những tài liệu còn lại, thế là cô ấy lại nói: “Có cần cháu giúp không ạ?”