“Không sao, để Tiểu An làm là được rồi.” Chu Phổ nói, dừng một chút, sau đó ông ấy lại lên tiếng như sợ Tô Tái Tái hiểu lầm gì đó vậy: “Đây đều là đồ của Luyện Đan Viện, có lẽ cháu sẽ không thể phân rõ được nên sắp xếp chúng như thế nào.”
Ông ấy dừng lại rồi nhìn xung quanh, sau đó thì nhìn thấy thứ mình cần tìm trong một đống tài liệu, ông ấy đưa tay ra cầm lên đưa cho Tô Tái Tái, cười nói: “Đây là của Luyện Đan Viện, cháu xem nó để giết thời gian đi.”
À đây là…
Tô Tái Tái nhìn do Chu Phổ đưa cho mình với sắc mặt kỳ lạ, cô ngập ngừng một hồi rồi mới nhận lấy: “Vâng, … cảm ơn thầy Chu.”
Thẩm An ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, khiến anh ấy không khỏi bật cười.
Sau đó anh ấy quay lại nhìn Chu Phổ và phàn nàn: “Thầy ơi, giờ vẫn đang là ngày nghỉ, thế mà thầy lại cho đàn em xem sách giáo khoa rồi?”
Hơn nữa, nó còn là sách giáo khoa của một chuyên ngành khác.
Đúng là đáng sợ mà.
“Ơ?” Chu Phổ dường như đã phản ứng lại sau khi được học trò của mình nhắc nhở.
Ông ấy hơi ngại ngùng nhìn Tô Tái Tái và nói: “Thế… Hay là Tiểu Tái ngồi lướt điện thoại đi?”
Thế thì thật tuyệt!
Tô Tái Tái lập tức gật đầu.
Cô giơ tay lên lấy chiếc điện thoại màu cam từ trong mũ ra dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người.
Thấy vậy, Thẩm An không nhịn được cười: “Đàn em, chỗ em cất điện thoại cũng khá đặc biệt đấy.”
Cô làm sao cũng không thể nói rằng trong mũ có bé cưng đáng yêu nghiện Internet chứ nhỉ?
Do đó, Tô Tái Tái nhìn Thẩm An mỉm cười, lấy bừa một cái cớ để nói: “Em thấy tiện tay khi để ở đây.”
Tiện tay ư?
Thẩm An nhướng mày, không hiểu tiện tay ở chỗ nào.
Nhưng mà… Có lẽ đây là nét độc đáo của giới trẻ hiện nay chăng?
Cho nên Thẩm An không nói thêm gì nữa. Anh ấy chỉ nhún vai.
Tuy nhiên, vào giây tiếp theo, anh ấy đã bị dáng vẻ ngây ngô của Tô Tái Tái thu hút, Chu Phổ cũng nhìn thấy điều đó, ông ấy không khỏi hỏi: “Sao vậy?”
Tô Tái Tái chậm rãi đưa màn hình điện thoại về phía hai người, dung lượng pin ở góc trên bên phải màn hình bỗng chốc chỉ còn lại 1%.
“Hết pin rồi.” Tô Tái Tái ngơ ngác nói.
Chu Phổ và Thẩm An đều không nhịn được cười khi thấy vậy.
Sau một hồi vất vả lắm mới nhịn được cười thì Chu Phổ lắc đầu: “Thế thì hết cách rồi, cháu vẫn là xem đi.”
Dừng lại một chút, ông ấy nói tiếp: “Trong đó ngoài chữ ra thì còn có rất nhiều tranh minh hoạ đấy.”
???
Nghĩa là sao?
Bảo đàn em đọc nó như một cuốn truyện tranh liên hoàn sao? Nếu chuyện này để những đàn em khác khao khát cuốn sách này bấy lâu nay biết được thì đoán chừng họ sẽ ngay lập tức khóc cho thầy xem đấy.
Thẩm An âm thầm than phiền thầy và lặng lẽ liếc nhìn ông ấy.
Nhưng tiếc thay Tô Tái Tái không hề biết đến mức độ quý giá của cuốn sách này, cô đành phải gật đầu chấp nhận hiện thực, nhận lấy cuốn sách rồi ngồi vào một góc.
Sau khi ngồi xuống tùy ý giở ra và làm ra vẻ “nghiêm túc đọc sách” thì cô nói nhỏ: “Em tự qua đây hay là chị cầm qua cho em?”
Ơ? Phải làm sao? Bọn nó rất sẵn lòng để làm điều đó đấy~
Nghe vậy, đám lệ quỷ cải trang thành chuỗi hạt bằng ngọc đều trở nên hưng phấn và nóng lòng muốn thử.
Ngay cả hình dạng viên ngọc đen cũng biến thành hạt nước có hình dạng không đều.
… Hừ! Người ta đang qua đây này!
Thủ phạm người giấy nhỏ hì hục bò ra khỏi mũ, bay đến dừng lại ở , làm ra dáng vẻ “đã đuối lý mà còn ra vẻ”.
“Vừa nãy em đã lén chơi game đúng không?” Tô Tái Tái đưa tay chọc vào mặt nó.
Em chỉ chơi có một ván à! Tại điện thoại vô dụng thôi!
Người giấy nhỏ lẽ thẳng khí hùng chỉ trích điện thoại.
… Được rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ của nó, Tô Tái Tái vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu.