Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 132

Unknown Chương 132

Khi cô đang định nói gì đó thì Thẩm An mang một ly nước chanh đi về phía cô.

Viên ngọc đen ngay lập tức trở về hình dạng ban đầu, người giấy nhỏ cũng “bụp!” một tiếng dán mình vào cuốn .

Tô Tái Tái nhân lúc cúi đầu xuống, dời mắt đi chỗ khác mới miễn cưỡng nhịn được cười khi nhìn thấy điều này.

Sau khi hít sâu một hơi, nhìn lướt qua người giấy nhỏ, cô mới nhìn Thẩm An: “Đàn anh.”

“Này, thầy bảo tôi đưa cho em.” Thẩm An gật đầu, sau khi đặt ly nước xuống bàn trà nhỏ bên cạnh thì anh ấy đưa một cục sạc dự phòng cho cô.

“Mau sạc điện thoại đi.”

“À, cảm ơn đàn anh.” Tô Tái Tái cảm ơn và nhận lấy nó.

Dừng lại một hồi, cô hỏi tiếp: “Đàn anh à, này là cuốn sách rất quan trọng sao?”

Khi nãy Chu Phổ đưa cuốn sách này cho Tô Tái Tái, cô đã nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm An.

Cho nên bây giờ cô mới hỏi như vậy.

“Đúng vậy.” Thẩm An gật đầu, nhìn quyển “Thiên Thảo Tập” với những trang giấy đã hơi ngả vàng nhưng nội dung vẫn còn nguyên vẹn trên tay Tô Tái Tái, mỉm cười nói: “Phải làm học trò của thầy rất nhiều năm thì tôi mới được phép mượn xem đấy.”

“Nên cơ hội lần này khó có được lắm, em tranh thủ đọc kỹ vào, ghi nhớ càng nhiều càng tốt.” Thẩm An nháy mắt với cô, lại nói thêm: “Tôi không thấy ngại đâu.”

Sau đó xoay người về phòng, tiếp tục sửa sang lại số tài liệu còn dư giúp Chu Phổ.

Anh ấy vừa rời đi, người giấy nhỏ đang dán chặt người vào cuốn sách lập tức thả lỏng, trượt xuống.

Nó vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, hệt như đang nói “Dọa bé sợ chết khiếp”.

Sau đó, nó nghiêng đầu nhìn Tô Tái Tái, lại quay sang ngó “Thiên Thảo Tập”, gật đầu đắc ý một lát rồi lại đưa mắt về phía cô.

Trong cái đầu nho nhỏ của nó hiện vô vàn câu hỏi chưa có lời giải. Nếu nó nhớ không sai thì… quyển sách vỡ lòng của Tái Tái chính là quyển này mà…

À, nhớ lộn một chữ rồi.

Quyển sách hồi trước Tái Tái đọc là “Vạn Thảo Tập” cơ.

Trong đầu người giấy nhỏ chợt lóe lên tia sáng, lặng lẽ gật gù.

Nghĩa là hiện tại cô muốn đọc lại lần nữa hả ta?

Người giấy nhỏ nghiêng đầu Tô Tái Tái, chớp chớp mắt.

Tô Tái Tái ơi?

Tô Tái Tái ngơ ngác cầm “Thiên Thảo Tập” quý báu trong lời đồn của Luyện Đan Viện, khẽ thở dài thườn thượt.

Ban nãy cô đã lật vài trang đọc sơ, sau đó phát hiện bên trong có rất nhiều thảo dược mà tên không hề khớp với hình ảnh minh họa.

Ngoài ra thì hầu hết đặc tính của mỗi một loại thảo dược đều không được liệt kê đầy đủ.

Thật đúng là…

Tô Tái Tái lắc đầu ngao ngán.

Tuy trong quá trình truyền lại cho đời sau sẽ khó tránh khỏi tình trạng thất lạc, nhưng… số lượng cũng nhiều quá rồi đó!

Khó trách sư tôn lại xem thường bốn viện của hiện tại đến vậy, thậm chí còn lười không muốn ra mặt giải quyết bọn họ.

Tô Tái Tái liếc nhìn “Thiên Thảo Tập” trên tay lần nữa, rồi ngước mắt nhìn theo bóng lưng bộn bề của Chu Phổ.

Cô vươn tay sờ cằm, nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó cầm tờ giấy ghi chú của khách sạn được đặt dưới bàn trà, dùng “Thiên Thảo Tập” để lót, rồi viết viết vẽ vẽ gì đó lên tờ giấy một cách lười nhác.

Người giấy nhỏ thấy Tái Tái không rảnh mắng mình thì lập tức ngoái đầu làm mặt hề với đám lệ quỷ, như đang nói “Có thế thôi hả” với chúng vậy.

Sau đó nó hếch cằm, dùng tư thế vô cùng cao ngạo hì hà hì hục bò lại vào trong mũ trùm, thành thật ngồi đợi.

Chừng mười phút sau, khi gần tới giờ buổi tọa đàm bắt đầu, Thẩm An liếc nhìn đồng hồ, sau đó quay sang nói nhỏ với Chu Phổ vài câu, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Tô Tái Tái, vừa hay phát hiện cô đang cúi người bỏ lại thứ gì đó vào trong chiếc giỏ có thiết kế đơn giản trên bàn trà.

Còn quyển sách “Thiên Thảo Tập” đã được gấp lại, để ngay ngắn trên đầu gối của cô.

“Đàn em à, sắp đến giờ rồi đó, hay là em qua giảng đường trước đi ha?”


Bình Luận (0)
Comment