Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 133

Unknown Chương 133

“Được.” Tô Tái Tái bước tới gần, trả “Thiên Thảo Tập” lại cho anh ấy.

Thẩm An vừa nhận lấy quyển sách, vừa nói: “Hàng đầu tiên nhé, muốn ngồi đâu thì ngồi, không sao hết.”

“… Vâng.” Lần này, cô im lặng vài giây mới trả lời.

Có điều vì đang bận cẩn thận nhét quyển “Thiên Thảo Tập” vào lại túi của Chu Phổ nên Thẩm An không hề để ý tới chi tiết này.

Đợi tới khi anh ấy thu dọn xong đồ đạc, ngẩng đầu lên thì Tô Tái Tái đã ra cửa đi tới giảng đường rồi.

Phòng nghỉ của họ nối liền với cửa trước của giảng đường, bình thường chỉ có giáo sư phụ trách giảng dạy tiết hôm ấy, hoặc là trợ giảng thì mới đi vào từ cánh cửa đó.

Thế nên, lúc Tô Tái Tái thong dong bước vào từ cánh cửa đó, mọi người trong giảng đường đang nói chuyện rôm rả với nhau lập tức đồng loạt hướng mắt về phía cô.

Một trong số đó có Bạch Ngữ Dung.

Nhưng khác với ánh nhìn tò mò và thắc mắc của mọi người khi nhìn Tô Tái Tái thì đôi mắt của cô ta đã bị sự chán ghét và… đôi chút ghen tị chiếm trọn.

Thậm chí, cô ta còn vô thức siết chặt hai tay thành nắm đấm mà không hề hay biết.

Thấy vậy, Tô Tái Tái dừng bước, dù bản thân đang là trung tâm của sự chú ý, cô lại không hề sợ hãi chút nào.

Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, sau đó chỉ tay về phía sau, nói: “Thầy Chu ra ngay bây giờ đấy.”

Nói xong, cô không thèm để ý tới phản ứng của mọi người mà liếc nhìn mấy chỗ còn trống, tính tìm một vị trí không quá gần bục giảng để ngồi.

Lần này cô chỉ tới dự thính thôi, không thể chiếm đoạt cơ hội của những người vì khát khao tiến bộ mà nghiêm túc học tập được.

Đương lúc Tô Tái Tái đang hết nhìn trái lại ngó phải, bên tai bỗng truyền tới giọng nói đầy thân thiện: “Bạn học, hay là bạn ngồi chỗ này đi, mình nhường cho bạn, mình qua bên cạnh ngồi.”

Tô Tái Tái ngoái đầu nhìn, người vừa nói là một thanh niên tầm hai mươi tuổi.

Thấy cô quay sang nhìn mình, nụ cười trên môi nam sinh càng thêm rạng rỡ, vội vàng mở miệng tự giới thiệu: “Bạn cũng là sinh viên của Huyền Học Viện nhỉ? Xin chào, mình là sinh viên năm hai của Cổ Võ Viện, mình tên là…”

“Mình cũng học ở Huyền Học Viện nè, năm hai Luyện Đan Viện đó.”

“Mình cũng vậy.”

“Mình cũng thế…”

Có người mở đầu, những kẻ muốn làm quen với Tô Tái Tái cũng vội vàng xúm lại, mỉm cười rõ tươi, cố gắng bày ra dáng vẻ thân thiện nhất có thể.

Chỉ trong nháy mắt, Tô Tái Tái đã bị mọi người vây quanh, như vầng trăng ở giữa các vì sao vậy.

Trong số những người chạy tới xum xoe còn có cả những anh chị khóa trên mà Trình Ngạn Xương vừa dẫn Bạch Ngữ Dung đi làm quen nữa.

Lúc này, Bạch Ngữ Dung đứng lẻ loi ở một bên, bàn tay siết chặt đến nỗi móng ghim vào cả da thịt.

Nếu ban nãy, Thẩm An tới bảo Tô Tái Tái vào trước đã khiến cô ta mất hết mặt mũi thì khung cảnh trước mắt lại cho cô ta cảm giác như bị quăng cho một cái bạt tai thật kêu ngay trước mặt mọi người vậy.

Người mà cô ta và Trình Ngạn Xương đã tới làm quen, còn trao đổi phương thức liên lạc, giờ lại thay đổi một trăm tám chục độ, không còn dáng vẻ kiêu căng như khi nói chuyện với mình, trái lại vội vàng chạy tới trước mặt Tô Tái Tái mà xun xoe, xu nịnh.

Tất cả chỉ vì cô quen biết Chu Phổ!

… quá đáng thật sự, rõ ràng cô ta cũng đi thăm bà nội, rõ ràng cô ta mới là người đường đường chính chính thi đậu đại học Đế Đô cơ mà.

Chẳng lẽ chỉ vì cô là máu mủ ruột rà với bà ấy nên được thiên vị như thế sao?!

Giờ phút này, Bạch Ngữ Dung đã mất hết lý trí, sinh lòng oán hận với cả bà nội Bạch đang ở thành phố C xa xôi.

Oán khí dần ngưng tụ, biến thành một con dã thú khủng bố nào đó.

Dù với cô, nỗi oán hận đó vô cùng nhỏ, nhưng vì nhắm về phía mình nên cô đã lập tức phát hiện ra ngay, đồng thời nhanh chóng liếc mắt về phía Bạch Ngữ Dung.


Bình Luận (0)
Comment