Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 137

Unknown Chương 137

Nói ra tỉnh bơ vậy luôn á hả?!

Chẳng lẽ em không sợ những người khác trong trường sau khi biết sẽ bạo lực lạnh với em bởi vì họ không phục sao?

Khúc Nhiên nghĩ vậy xong thì không khỏi lắc đầu, cô ấy dừng một lát rồi mở miệng cảnh tỉnh Tô Tái Tái: "Sau này em đừng nói cho người khác nghe về chuyện này nhé.”

Nói xong, cô ấy lại không nhịn được bật cười: "Cho dù em không phải sinh viên chiêu sinh nội bộ thì chị cũng sẽ mời em ăn cơm. Bởi vì...” Khúc Nhiên nhìn Tô Tái Tái: "Em rất hợp tính chị.”

Tô Tái Tái nghe xong thì nghiêm túc nhìn Khúc Nhiên một hồi, cuối cùng mới từ tốn mở miệng: "Vâng. Chị cũng hợp tính em lắm, cho nên lần sau em sẽ mời chị ăn cơm.”

“Là vì muốn huề nhau hả?” Khúc Nhiên cười.

Tô Tái Tái lắc đầu: "Là vì chúng ta là bạn.”

Chờ Khúc Nhiên lại dặn dò Tô Tái Tái là “nếu có chuyện gì thì có thể tìm chị” xong, cả hai mới chia tay nhau, ai về ký túc xá của người nấy.

Trước khi vào cửa, Khúc Nhiên chợt nhớ tới chuyện lúc trước cho nên không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía Tô Tái Tái.

Kết quả cô ấy lại thấy, cánh cửa đang đóng kín ban nãy lại chậm rãi mở ra một lần nữa.

“?!”

Khúc Nhiên sững sờ đứng ở kia, nghệt mặt ra nhìn cảnh này.

Tô Tái Tái thì đã quen với phương thức mở cửa này rồi, nhưng lúc vừa đẩy cửa chuẩn bị vào phòng thì cô hơi khựng lại, lúc này mới nhớ tới đây không phải là nhà mình.

Sững người trong giây lát, cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía Khúc Nhiên, khi chạm phải ánh mắt khờ câm của đối phương thì cô cười với cô ấy một cái.

“À, ban nãy em cũng không có đóng cửa.”

“...” Em nhìn mặt chị có giống như là sẽ tin không?

Tô Tái Tái vờ như không thấy, cô gật đầu với Khúc Nhiên, nói một câu “hẹn gặp lại” xong thì nhanh nhẹn vào phòng và đóng cửa lại.

Khúc Nhiên cứ thế đứng trơ ra trước cửa ký túc xá hồi lâu, một lát sau cô ấy mới lắc đầu quay về phòng mình.

Chờ đến khi bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa thật khẽ, Tô Tái Tái mới quay qua nhìn người giấy nhỏ và nghiêm túc nói với nó: "Sau này em nhớ nhắc chị trước nhé.”

Cô sống trên núi mười mấy năm, đã quen với hình thức “tự động” này rồi, bây giờ muốn sửa cũng chưa chắc sửa lại được.

Cho nên nhất định phải có người nhắc nhở cô mới được.

Vâng! Chị cứ yên tâm giao cho em!

Người giấy nhỏ đang ngồi trên vai của Tô Tái Tái nghiêm túc gật đầu, nhưng mới vừa trịnh trọng hứa hẹn với cô xong, nó lập tức quay đầu nhìn về phía đám lệ quỷ đang khui thùng giấy và lấy biệt thự nhỏ cũng như là tứ hợp viện nhỏ ra, nghiêm túc nói với chúng: Bọn bây nhớ phải nhắc nhở tui nha.

Đám lệ quỷ đang cần cù chăm chỉ “dọn nhà” kiểu: ...?

“Thôi không sao…” Tô Tái Tái thấy thế thì đỡ trán thở dài.

Sao đứa nào đứa nấy đều không đáng tin cậy thế này.

Quả nhiên nhị sư đệ của cô vẫn là tốt nhất.

Ôi… Không biết bao giờ nhị sư đệ mới xuất quan nhỉ?

Một bên khác.

Khúc Nhiên vừa mới vào phòng thì máy tính đã vang lên âm báo nhắc nhở, lúc lại gần xem thì cô ấy phát hiện là cuộc gọi tới từ bạn cùng phòng Đại Vi của mình.

Sau khi nhấn nghe, Khúc Nhiên vừa tiếp tục chế tạo con nhện máy chưa hoàn thiện của mình vừa nói chuyện phiếm với Đại Vi: "Tớ thấy cậu rảnh rỗi quá nhỉ, không ấy cậu tới trường sớm làm bạn với tớ cho rồi.”

Đại Vi đang chuẩn bị tám với Khúc Nhiên về tin nóng mới nhất nghe thế thì sửng sốt, sau đó vội vàng từ chối: [Mơ đi nhé, giờ tớ mà về thì nhất định sẽ bị cậu dụ đi làm việc vặt nữa cho mà xem!]

Nhớ lại khi trước mình còn trẻ chưa trải sự đời, thế là bị Khúc Nhiên dụ dỗ đi làm thêm, cô chủ Đại Vi lập tức nhăn mũi đầy ghét bỏ.

Khúc Nhiên nghe xong chỉ cười chứ không nói gì thêm.

Chờ vặn chắc một con ốc nhỏ xong, cô ấy mới ngẩng đầu lên nhìn Đại Vi một cái: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ đúng không? Nói đi cô cả Đại, tớ đang nghe đây.”


Bình Luận (0)
Comment