[À à.] Đại Vi hoàn hồn, cô ấy chun mũi nhìn Khúc Nhiên rồi bảo: [Tại cậu ngắt lời làm tớ suýt quên mình tính nói cái gì luôn nè.]
Đại Vi dừng một chút rồi kề sát mặt vào máy tính, ra vẻ thần bí buôn dưa lê với bạn mình: [Cậu còn nhớ cô sinh viên Tô Tái Tái được chiêu sinh nội bộ mà ban nãy tớ nói với cậu không?]
“Ừ. Bộ có chuyện gì hả?” Khúc Nhiên nuốt ngược câu “không chỉ nhớ mà ban nãy hai người bọn tớ còn đi ăn cơm chung” xuống rồi hỏi ngược lại Đại Vi.
[Tin tức nóng hổi vừa thổi vừa ăn nè, Tô Tái Tái đi cửa sau để vào viện của chúng ta đấy! Vì trả nợ ân tình thay cho em trai của mình mà phó viện trưởng Ngô đã tới tìm viện trưởng của chúng ta, nhờ viện trưởng giúp mình giữ một suất chiêu sinh nội bộ cho em ấy!]
Đại Vi nói đến đây thì có chút không cam lòng, cô ấy gối cằm lên cánh tay rồi nói: [Thiệt tình, tớ còn tưởng rằng cuối cùng Luyện Khí Viện của chúng ta cũng có thể nở mày nở mặt trước mặt của đám người Cổ Võ Viện và Luyện Đan Viện chứ! Không ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy... Xì, chán ghê.]
“Ừ.” Khúc Nhiên gật đầu, vẫn tập trung lực chú ý lên con nhện máy của mình, cô ấy dừng một chút rồi lại bâng quơ nói: “Tớ biết từ nãy rồi.”
[Cái gì...?! Cậu biết từ nãy rồi á?!] Thấy Khúc Nhiên có vẻ thờ ơ với mình, Đại Vi còn đang tính làm nũng với cô ấy, ai biết còn chưa bắt đầu thì đã nghe Khúc Nhiên nói như vậy, Đại Vi lập tức nghẹn họng luôn.
“Đúng vậy.” Lúc này Khúc Nhiên mới ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy: “Ban nãy tớ có mời em ấy đi ăn cơm, lúc ăn uống xong xuôi trở về em ấy nói với tớ là em ấy đi cửa sau vào Luyện Khí Viện.”
[Hả?!] Đại Vi trừng mắt, khuôn mặt kiểu “tớ không nghe lầm đó chứ?”.
Khúc Nhiên thấy cô ấy phản ứng như thế thì thầm nghĩ nãy giờ mình diễn cũng tài phết: “Tiểu Tái thật thà quá.”
[Đây mà là thật thà hả? Rõ ràng là có hơi... khờ khạo mới đúng?] Đại Vi cố gắng bày tỏ cái nhìn của mình một cách nhẹ nhàng nhất, cô ấy dừng một chút rồi không nhịn được bổ sung thêm: [Ở trong mắt tớ, chỉ có những ai siêu giỏi mà nói như thế thì mới là thật thà thôi.]
Nhưng sự “thật thà” này thật ra cũng là một cách tự tin thể hiện năng lực bản thân của kẻ mạnh, cũng là một kiểu “kiêu ngạo”.
Đối với những người như thế thì bọn họ sẽ rất khinh thường việc nói dối.
Về phần những người khác... Khả năng cao là người ta khờ thiệt.
Đại Vi vừa nói như thế xong thì Khúc Nhiên lập tức phì cười: “Cậu nói bậy gì vậy chứ.”
Kế đó, cô ấy đột nhiên hơi nghiêm mặt: “Tớ coi em ấy là bạn bè hẳn hoi đấy.”
Cho nên tém tém cái mỏ lại đi nhé.
[À thì, tại ban nãy tớ đâu có biết đâu. Lỗi tớ lỗi tớ.] Đại Vi thè lưỡi xin lỗi, sau đó làm động tác tự vả miệng: [Đây đây, để tớ tự vả cái mỏ hỗn của mình.]
Khúc Nhiên nghe xong thì bật cười.
Đây là điểm mà cô ấy thích ở Đại Vi, tuy vẫn có sự kiêu căng của các cậu ấm cô chiêu nhưng sẽ không giở thói cô chủ nhà giàu với những người mà mình đã xem là bạn.
“Hơn nữa...” Khúc Nhiên nghĩ đến chuyện ban nãy, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi, thay vào đó là vẻ trầm tư.
Đại Vi thấy vậy thì khó hiểu hỏi: [Sao thế?]
“Không biết vì sao, nhưng mà…” Khúc Nhiên lắc đầu nói: “Tớ cứ cảm thấy em ấy không phải là… kiểu người cần đi cửa sau.”
[Hả? Ý cậu là sao?] Đại Vi không hiểu mô tê gì.
“Thôi kệ đi, có lẽ là do tớ nghĩ quá nhiều thôi.” Khúc Nhiên tùy ý khoát tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đại Vi và hỏi: “Cô cả Đại nè, xin hỏi cậu còn chuyện gì cần sai bảo nữa không? Nếu không thì tớ còn phải tiếp tục công việc của mình nữa.”
Cô ấy vừa nói vừa giơ con nhện máy lên cho Đại Vi xem.
Đại Vi thấy thế thì trợn mắt lẩm bẩm: [Biết biết, tớ biết cậu đang muốn tranh thủ dùng thứ này để giành giải thưởng lúc khai giảng rồi, thôi tớ không làm phiền cậu nữa đâu, tớ cúp máy nha.]