“Chị Hà ơi, đây là kịch bản mới nhất nè chị.” Nhân viên công tác vội vàng chạy tới đưa kịch bản cho chị ấy, dừng một lát rồi nói: “Với lại... chị Hà, bên phía đạo diễn bảo là... muốn chị sắp xếp hẳn một đội cứu thương nữa đấy.”
“Sắp xếp một đội cứu thương sao?!” Chị Hà mới vừa cầm lấy kịch bản, còn chưa kịp đọc thì đã giật mình trước lời nói của anh ta, sau khi lấy lại tinh thần, chị ấy cau mày hỏi: “Rốt cuộc là địa điểm ghi hình của lần này nguy hiểm đến mức nào hả?”
Nhân viên công tác cười khổ, chỉ vào kịch bản trong tay của cô ấy, dè dặt đáp: “Trên đó có viết hết rồi đấy chị Hà, chị cứ từ từ đọc nhé, đạo diễn gọi em có việc rồi.”
Dứt lời, anh ta nhanh chóng chuồn gấp.
Thấy vậy, hàng lông mày của chị Hà nhíu chặt hơn, đến khi mở kịch bản ra xem thì đập vào mắt là dòng chữ “khu biệt thự Thanh Sơn Lục Thủy”.
Chị ấy đột ngột đứng phắt dậy, hành động này không khỏi khiến các nhân viên ở xung quanh đều dừng công việc đang làm lại, đồng loạt nhìn về phía chị ấy.
Họ nhìn nhau như muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này, chị Hà hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ thế nào về mình, chị ấy chỉ cau mày nhìn chằm chằm kịch bản, trong phút chốc không nói nên lời.
Tại sao lại là nơi này chứ?!
Có vẻ như lần này tổ đạo diễn đã chơi hơi lớn rồi thì phải?!
Mà ở bên này, Tô Tái Tái không ngờ sẽ nhận được cuộc gọi từ Ngô Lục Lục.
Sau khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình của chiếc điện thoại màu cam, cô khẽ nhướng mày rồi ấn mở loa ngoài, vừa pha màu vẽ vừa chào hỏi người ở đầu dây bên kia: “Ngô đại sư, đã lâu không gặp, dạo này ông vẫn khoẻ chứ?
[Khoẻ cái gì mà khoẻ.] Ngô Lục Lục có chút không vui, dừng lại một chút rồi lên tiếng phàn nàn: [Này tiểu hữu, chẳng phải trước đó tôi đã nói với cô là chừng nào cô tới thủ đô thì nhớ gọi điện cho tôi rồi sao?! Bây giờ cô xem xem cũng phải là tôi gọi cho cô đây.]
“Ủa? Sao ông biết tôi đã đến thủ đô vậy?” Tô Tái Tái vừa mỉm cười, vừa dùng bút lông chấm vào màu vẽ rồi cẩn thận tô lên.
Thỉnh thoảng cô sẽ ngừng bút để đám lệ quỷ xem có hài lòng hay không, sau khi chúng nó đảm bảo không có vấn đề gì thì mới tiếp tục tô màu.
[Đương nhiên là tôi biết rồi.] Ngô Lục Lục giận dỗi nói: [Cô vừa dọn vào thì đã có người thông báo cho tôi rồi.]
[Căn phòng như thế nào? Ánh sáng tốt chứ? Tôi tự mình chọn đó.] Ngô Lục Lục tự hào khoe khoang.
Dù gì đi nữa ông ấy cũng là “Ngô đại sư” mà, vẫn có năng lực xem phong thủy để lựa chọn khu vực chứ.
“Ừ, ánh sáng cực kỳ tốt.“ Tô Tái Tái gật đầu, quay người nhìn về phía ban công, tiếp đó bổ sung thêm một câu: “Rất thích hợp để trồng một số loài thực vật đấy.”
[Thực vật sao?] Ngô Lục Lục nghe xong thì gật đầu, cảm thấy con gái thích hoa cỏ là chuyện bình thường.
Ông ấy quay đầu nhìn về phía vườn hoa trong nhà họ Ngô và nói: [Nếu cô thích thì lát nữa tôi sẽ kêu người mang một vài loài hoa đến cho cô để trước ban công nhé.]
[Cô thấy mấy loài như hoa hồng, hoa nhài được không? Dễ chăm sóc mà lại không phải tốn nhiều công sức nữa.]
“Còn gì nữa không?” Tô Tái Tái bắt được từ khóa.
[À, tôi còn mua cho cô một số trái cây với đồ ăn vặt nữa, tôi đã cho người giao đến chỗ của cô rồi. Lát nữa sẽ có người gọi cho cô, đến lúc đó cô cứ ra lấy là được.] Ngô Lục Lục trả lời.
“Ồ... cảm ơn Ngô đại sư Ngô nhiều nha!” Tô Tái Tái nghe ông ấy nói thế, đặt bút sang một bên rồi lên tiếng: “Vậy tôi sẽ không khách sáo mà nhận hết nhé?!”
[Ừ, không cần khách sáo đâu!] Ngô Lục Lục mỉm cười, tiếp đó lại “À” một tiếng, như chợt nhớ ra điều gì đó, ông ấy hỏi: [Tiểu hữu này, ngày mai cô có thời gian không? Nếu cô rảnh thì tôi sẽ dẫn cô đến một chỗ chơi.]