Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 141

Unknown Chương 141

“Mai tôi cũng rảnh đấy, mà đi đâu vậy?”

[Một buổi đấu giá nội bộ, tuy đồ vật không nhiều nhưng mà tinh xảo lắm đấy!] Ngô Lục Lục trả lời.

Tô Tái Tái nghe ông ấy nói xong thì cảm thấy không có hứng thú.

Ngay khi cô định mở miệng từ chối thì Ngô Lục Lục lại nói: [Phải rồi, trà và đồ ăn nhẹ ở đó cũng ngon nữa.]

——“Ngày mai mấy giờ chúng ta xuất phát vậy?” Tô Tái Tái nghiêm túc hỏi.

----

Sau khi hẹn với Ngô Lục Lục ngày mai mấy giờ đi xong, Tô Tái Tái tạm biệt đối phương và cúp điện thoại.

Cô ngắm nhìn bốn hình nhân giấy mà mình mới làm ra, hài lòng gật đầu, quay người nhìn người giấy nhỏ và đám lệ quỷ, hỏi: “Bọn em thấy sao?”

Người giấy nhỏ và đám lệ quỷ liên tục gật đầu, ý nói là chúng nó đều công nhận tay nghề của Tô Tái Tái.

Thậm chí có những con lệ quỷ đã bắt đầu sáp lại gần hình nhân giấy, muốn bám lên để “mặc thử” một lát.

Tô Tái Tái thấy vậy thì bật cười nói: “Chờ một chút đã, chị còn chưa có vẽ bùa lên mà.”

Đám lệ quỷ nghe cô nói vậy mới chịu kiên nhẫn ngồi thành hàng ở một bên đợi.

Người giấy nhỏ thì bay lên đỉnh đầu con lệ quỷ nhỏ nhất rồi nằm xuống.

Cảnh tượng này trông giống như một đàn chó lông vàng lớn đang ngoan ngoãn ngồi xếp hàng cùng nhau, trong đó có một con còn để bé mèo ở trên đầu.

Trông chúng nó cứ đáng yêu làm sao ấy!

Trong lúc Tô Tái Tái đang đợi lớp màu trên hình nhân giấy khô lại để vẽ bùa lên thì người của nhà họ Ngô đã đến Đại học Đế Đô.

Sau khi nhìn thấy hai thùng đồ ăn vặt to đùng thì ngay cả Tô Tái Tái cũng sững sờ một vài giây.

Thậm chí, cô còn lặng lẽ ước tính độ cao của hai thùng này khi xếp chồng lên nhau ở trong đầu, xem là chúng cao hơn hay cô cao hơn.

“Ông chủ Lục nói không biết cô Tô thích ăn gì, nên chúng tôi đã quyết định mua mỗi thứ một ít.” Quản gia Ngô khẽ cười nhìn Tô Tái Tái: “Nếu sau khi cô Tô nếm thử mà thích món nào thì lần sau chúng tôi sẽ mua món đó nhiều một chút.”

“Dạ được.” Tô Tái Tái cũng không hề khách sáo, gật đầu cười với đối phương: “Cám ơn chú quản gia ạ.”

“Là điều tôi nên làm mà.” Quản gia Ngô vẫy tay cười ha hả, ân cần hỏi: “Đồ có hơi nặng, hay là tôi kêu người…”

Còn chưa nói hết câu “... giúp cô khiêng vào nhé!”, quản gia Ngô và bốn người mà ông ta dẫn đến để bê vác đồ đạc đều đồng loạt mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Tô Tái Tái đem hai thùng giấy xếp chồng lên nhau một cách dễ dàng đến lạ thường, rồi lại nhẹ nhàng nhấc chúng lên.

... Không phải chứ, cô có chắc mình thật sự là học sinh của Luyện Khí Viện mà không phải là của Cổ Võ Viện hay không vậy?!

Tổng số trái cây và đồ ăn vặt cộng lại cũng nặng gần năm chục ki-lô-gam lận đó! Một mình cô mà đã có thể nhấc chúng lên một cách dễ dàng như vậy rồi sao trời?!

Quản gia Ngô chớp chớp mắt, tiếp đó âm thầm quay đầu ra sau lưng, nhìn bốn người mà ông ta đã dẫn theo.

Bọn họ đều là những thanh niên trai tráng khỏe mạnh đấy, vốn nghĩ rằng…

“À, vừa rồi chú nói gì thế ạ?” Tô Tái Tái nhấc hai cái thùng lên, quay đầu nhìn về phía quản gia Ngô.

Cô chớp mắt.

“Không có gì, không có gì, ý tôi là cô… cô đi thong thả nhé.” Quảng gia Ngô đã vô thức sử dụng kính ngữ.

“Ồ, được thôi. Tạm biệt.” Tô Tái Tái gật đầu và thong dong trở về tòa nhà ký túc xá trong khi mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Mãi đến khi bóng dáng thon thả của cô gái biến mất khỏi tầm mắt thì quản gia Ngô mới quay lại nhìn bốn người trẻ tuổi ở sau lưng, ông ta giả vờ ho một tiếng rồi đánh thức bốn người vẫn đang “kinh ngạc”.

Sau khi nhàn nhạt liếc nhìn vẻ mặt của họ thì ông ta khẽ cau mày: “Tại sao lại có biểu cảm này?”

“Quản, quản gia. Tôi nghe ông Lục nói… tiểu hữu này của ông ấy không phải là một cô gái bình thường?” Một người trẻ tuổi trong đó ngơ ngác, giọng điệu mơ hồ và không chắc chắn.


Bình Luận (0)
Comment