Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 142

Unknown Chương 142

Nghe vậy, quản gia Ngô hừ nhẹ một tiếng, hất cằm nói: “Đối với ông Lục mà nói thì đó là một cô gái bình thường, nhưng với chúng ta thì không.”

Dừng lại một hồi, ông ta lại nhìn bốn người này, chậm rãi lắc đầu thở dài rồi nói: “Bốn người vẫn chưa đủ kinh nghiệm mà…”

“…”

Không đúng, quản gia à, rõ ràng vừa nãy ông cũng kinh ngạc như chúng tôi mà.

Bốn người trẻ tuổi yên lặng liếc nhìn quản gia, cảm thấy uất ức nhưng lại không dám nói.

“Được rồi, được rồi, chúng ta về thôi.” Quản gia Ngô xua tay, hai tay chắp sau lưng bước ra xe trước.

Nhưng trong lòng ông ta lại thầm nghĩ rằng khi về, ông ta chắc chắn phải nói chuyện này cho ông chủ biết, chuyện này… cô Tô rõ ràng nên đến Cổ Võ Viện.

Mặt khác, Tô Tái Tái không biết gì đến suy nghĩ của quản gia Ngô, nếu không, cô có thể lập tức gọi đám lệ quỷ đã âm thầm khiêng đồ cho mình ra đây và bảo bọn nó lần lượt hiện thân cho ông ta xem.

Làm vậy để chứng minh mình không hề thích hợp với Cổ Võ Viện.

Khi ăn tối với Khúc Nhiên, cô đã nghe đối phương nhắc sơ qua về những đặc điểm riêng của bốn viện.

Trong đó có nhắc đến các học viên của Cổ Võ Viện, ngày nào họ cũng dành phần lớn thời gian vào việc luyện võ và các bài luyện tập khác.

Tô Tái Tái nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi.

Còn Luyện Khí Viện thì rất tốt và rất thích hợp với cô.

Và tất nhiên, nếu có thể đến Phù Lục Viện thì càng tốt.

Nơi đó quả thực như một thiết kế riêng dành cho mình vậy.

Sau khi trở về phòng, Tô Tái Tái vừa mở thùng giấy ra thì người giấy nhỏ ngay lập tức nhảy vào nằm trên một vùng biển toàn đồ ăn vặt, khua tay múa chân, trông hạnh phúc vô cùng.

Đám lệ quỷ ở bên cạnh quan sát, một hồi sau, chúng nó biến thành những xúc tua tròn vo màu đen, nhẹ nhàng chọc vào mu bàn tay của cô.

Chúng nó trưng ra một dáng vẻ dễ thương đáng yêu.

… Bọn em ăn một chút được không?

“Được, được, được, bọn em cứ ăn đi.” Tô Tái Tái vừa cười vừa cúi người xuống ôm một đống đồ ăn vặt đi ra ngoài.

Cô định đem một ít cho Khúc Nhiên.

Khi vừa đến trước cửa phòng Khúc Nhiên, cô còn chưa duỗi chân ra gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.

Sau khi nhìn thấy nhau, cả hai đều sửng sốt.

“Ơ? Đàn chị ra ngoài à?” Sau khi liếc nhìn cái vật trông như chiếc ô được đựng trong túi vải đen ở sau lưng Khúc Nhiên, lúc này Tô Tái Tái mới nhìn cô ấy và hỏi.

“Đúng vậy, chị nhận được một việc. Em đây là…?”

“Đây là do bạn em mới gửi qua, nhiều quá, một mình em không thể ăn hết được nên em mang qua tặng chị.” Tô Tái Tái nhét đống đồ ăn vặt vào tay cô ấy.

Khúc Nhiên vội vàng nhận lấy: “Thế này… thì thật ngại quá.”

Tô Tái Tái thản nhiên xua tay: “Chẳng phải vừa nãy chị đã mời em ăn cơm sao? Hơn nữa, nói không chừng sau này em còn có rất nhiều chuyện phải làm phiền đến chị đấy, đống này xem như trả trước vậy.”

Cô vừa nói vừa duỗi tay chỉ vào đống đồ ăn vặt trong tay Khúc Nhiên.

“Vậy được rồi.” Khúc Nhiên cười: “Thế chị không khách sáo nhé.”

Dứt lời, cô ấy xoay người đặt đồ ăn vặt lên bàn học, rồi nhìn sang quả cầu máy mà mình mới làm xong để ở trong góc, cô ấy cầm nó lên, xoay người lại đi ra cửa, sau đó đưa đồ trong tay cho Tô Tái Tái: “Cái này tặng em.”

Tô Tái Tái nhận lấy quả cầu máy có tạo hình trông rất ngầu, lớn hơn quả bóng bàn một chút, sau một hồi xem qua xem lại thì cô nhìn Khúc Nhiên.

“Thật ra đây là một cái hộp, nhưng cách để mở nó ra khá đặc biệt. Chị tặng nó cho em chơi đấy.” Khúc Nhiên giải thích với Tô Tái Tái.

“À…Vâng.” Tô Tái Tái gật đầu, giơ quả cầu máy trong tay lên nói với Khúc Nhiên: “Cảm ơn chị.”

“Không có chi.” Khúc Nhiên cười, dừng một hồi thì cô ấy hơi ngượng ngùng lên tiếng: “Xin lỗi, hôm nay thật không đúng lúc, lần sau chị lại mời em đến ký túc xá ngồi chơi nhé?”


Bình Luận (0)
Comment