Nói xong thì che miệng cười, giống như đây là một chuyện rất buồn cười vậy.
Lần này Miêu Đại Yên cũng chả buồn đả động gì với cô ta, quay đầu nhìn về phía Khúc Nhiên nói: "Tiểu Nhiên, không thì cô đi thăm dò với tôi trước rồi sau đó tôi lại đi với cô ở cuối được không."
Vệ Cát cũng gật đầu, như muốn nói "Tính thêm tôi nữa" .
"Không được!" Phương Hiểu Tuyết rất tức giận, giọng nói cũng có chút chói tai hơn, vừa giận vừa ghen ghét trừng mắt liếc nhìn Khúc Nhiên rồi lại mở miệng nói với đạo diễn: "Chơi kiểu này thì tất cả mọi người cùng nhau đi chung từ đầu đến cuối không hơn à, cần bốc thăm làm gì nữa?!"
Vệ Cát giễu cợt: "Vậy thì đi chung bốn người thôi."
"Bây giờ tôi không muốn đi chung nữa, tôi chỉ muốn khám phá những căn tôi chịu trách nhiệm mà thôi." Phương Hiểu Tuyết chơi xỏ lá.
Lần này, Vệ Cát cực kỳ tức tối, lập tức kêu "Cô...!" một tiếng.
Thấy họ lại sắp sửa cãi vả, Khúc Nhiên nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa là đến nửa đêm rồi, hàng lông mày vốn đang cau có lại càng nhíu chặt hơn.
Ngay tức khắc, cô ấy lên tiến cắt ngang hai người kia: "Cậu Vệ, cảm ơn anh, nhưng mà bỏ đi, cứ làm theo như đã nói trước đó đi."
Cô ấy ngắt một chút lại bổ sung một câu nữa: "Sắp tới nửa đêm rồi."
Vừa dứt lời, một cơn gió đêm thổi qua, rõ ràng là sự mát mẻ hiếm có trong đêm hè nhưng lại mang theo chút ớn lạnh, khiến cho mọi người đều giật mình đồng loạt.
Ngay cả đạo diễn cũng bắt đầu hoài nghi quyết định đến nơi đây của mình là đúng hay sai rồi.
Ở một bên khác, phía Đại học Đế Đô.
Tô Tái Tái mới bước ra từ phòng tắm, người giấy nhỏ lập tức loạng choạng kéo cái điện thoại cũ qua, hai tay giơ để cô xem "màn hình lớn".
Trên đó là tin nhắn của tiểu sư điệt Tô Hồng Bảo gửi đến, báo rằng đồ đạc đã đưa cho Tiền Tam, gửi nhờ ông ấy đưa tới.
Đoán chừng khoảng hai ngày sẽ tới.
Tô Tái Tái vắt khăn mặt trên cổ rồi gọi điện trực tiếp cho Tô Hồng Bảo.
Đầu dây bên kia gần như bắt máy ngay lập tức, sau đó Tô Hồng Bảo cố gắng hạ giọng gọi một tiếng “Tiểu sư thúc”.
"? Con lại chạy đi bắt quỷ à?" Tô Tái Tái nghe được tiếng gió thổi phía bên Tô Hồng Bảo, nghĩ ngợi hỏi.
“Không phải, đám lệ quỷ sau núi bảo chúng nó nhìn thấy thỏ linh, con muốn thử vận
may xem có bắt được nó không” Giọng nói Tô Hồng Bảo có chút phấn khích, giống như đứa con nít sắp có được thú cưng có lông vậy.
Thỏ linh nghe tên thì có vẻ đáng yêu nhưng cũng chính là một vong linh chết oan ở sâu trong rừng già, cho đến thi thể bị thiên nhiên hấp thu hoàn toàn cũng không có ai phát hiện cả.
Trải qua khoảng thời gian mấy chục năm thậm chí hơn trăm năm, chúng biến dị thành một loại linh thể am hiểu cách đào hang.
Bởi vì trên đầu linh thể biến hóa thêm một cái tai thỏ thật dài nên được gọi là "Thỏ linh", chứ thực ra chúng chẳng giống một con thỏ nhỏ đáng yêu chút nào.
...À. Ngoại trừ đôi mắt màu đỏ tươi.
"... Chắc không phải con muốn thỏ linh đào cho con một cái hang để lén lút tới xem sư phụ con lúc đang bế quan đúng không?" Tô Tái Tái nghĩ ngợi, nghĩ mãi cũng chỉ có thể là khả năng này thôi.
[Đó, đó không phải là do con chưa từng được gặp sư phụ sao...] Sau khi Tô Hồng Bảo ngồi xổm ở trước phần mộ lẻ loi, vừa làm bộ nũng nịu với Tô Tái Tái phía bên kia đầu dây vừa duỗi ngón tay chọt xuống dưới đất, tạo thành từng lỗ nhỏ trên ngôi mộ đơn độc ấy.
Con quỷ sống trong ngôi mộ cô đơn đó ôm đầu gối ngồi xổm ở một bên, cực kỳ buồn thảm. Nó quay đầu nhìn về phía ác quỷ đang bám lên hình nhân, đứng nhìn ngây ngốc một bên với vẻ mặt lên án
... Cậu ta phá nhà tôi kìa!
Hình nhân bằng giấy vẫn đứng ngơ ngác ở đó, nhìn chằm chằm về phía trước.
Tôi không biết, không nhìn thấy gì cả. Đừng có hỏi tôi!
Tô Hồng Bảo cũng giống như Tô Tái Tái, đều do ông cụ Tô vô tình nhặt được và đưa về khi đi dạo ở ngoài.
Khi đó Tống Khanh vừa mới bế quan thế nên ông cụ Tô đã thay mặt nhị đệ tử của mình nhận cậu ấy làm đồ tôn.