Ngay cả tên cũng đổi thành cái tên mới.
Cho nên Tô Hồng Bảo chỉ nghe sư tổ và tiểu sư thúc khoe khoang về sư phụ của mình, nhưng cậu ấy chưa bao giờ nhìn thấy sư phụ, chưa bao giờ nhìn thấy người thật dù ngay cả Tiền Tam cũng đã gặp.
... Hừ. Thiếu niên nhỏ nghĩ đến đây thì lại giơ tay lên thọc xuống thêm vài cái lỗ trên phần mộ lẻ loi.
Con quỷ cô đơn ngồi xổm sang một bên, quay lưng với cậu ấy, nó ôm lấy đầu gối tự bế bản thân, không muốn phải đối mặt với cảnh tượng tàn khốc này nữa.
"Vậy... Cố lên con nhé?" Tô Tái Tái cười, đưa mắt nhìn thấy người giấy nhỏ ra hiệu "sắp tới giờ" với mình thì lập tức nói với Tô Hồng Bảo ở phía đầu dây bên kia: "Chỗ sư thúc còn công việc, con tự chơi đi nhé, cúp máy trước đây."
Mấy lời nói dặn tới dặn lui phải cẩn thận không hề cần thiết đối với nó.
Cho dù phải cẩn thận thì cũng là những người khác nên cẩn thận mới đúng.
Tô Tái Tái nhún nhún vai, lại cầm lấy cái máy màu cam mà người giấy nhỏ đưa rồi tìm kiếm số điện thoại mới lưu hôm nay để gọi điện thoại cho Khúc Nhiên.
-----
Khoảnh khắc điện thoại reo lên, đừng nói Khúc Nhiên bị giật mình la lên một tiếng, ngay cả hai người quay phim đi chung với cô ấy xém chút nữa đã bỏ dở việc đang làm lại để bỏ chạy rồi.
Sau khi họ thấy Khúc Nhiên trả lời điện thoại, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
... Hù dọa đáng sợ muốn chết.
Bởi vì chương trình này là loại chương trình tạp kỹ thuộc về thể loại Huyền Học nên tổ chương trình cũng không yêu cầu các khách mời tham gia nộp lại điện thoại cho bọn họ giống như những bên khác.
Thậm chí đang trong lúc quay cũng có thể tùy ý nghe, gọi điện thoại.
Dù sao... Lỡ có chuyện gì bất trắc, những lúc có tình huống đặc biệt cần sự giúp đỡ, nhóm khách mời có thể gọi điện cho bạn bè hoặc thầy cô của mình để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Micro của Khúc Nhiên được cài ở ngay cổ áo nên cô ấy vừa nhận điện thoại cũng không cần bật loa ngoài thì tổ đạo diễn và những người khác cũng có thể nghe thấy toàn bộ âm thanh thông qua micro.
“Đàn chị, chị đang làm gì vậy ạ?”
???
Kiểu mở đầu như thế này là chuẩn bị bắt đầu cuộc tám chuyện của các cô gái à?
Đạo diễn có chút bối rối, đang định quay đầu nói với phó đạo diễn, đoạn này tới khi hậu kỳ thì xử lý tắt tiếng thì lại nghe được ở phía bên kia đầu dây điện thoại phát ra một giọng cười có chút uể oải rồi còn nói…
“Đã nửa đêm rồi ~ vào nhà người ta thì phải gõ cửa.”
Khúc Nhiên cầm điện thoại, ngạc nhiên dừng bước chân lại. Mà những người quay phim ở sau lưng cô ấy và tổ đạo diễn trợn to mắt như nhau.
…Ngay giờ này phút này, Khúc Nhiên vừa mới đi đến bậc thang, cũng đã duỗi tay chuẩn bị đẩy cánh cửa lớn tan hoang ra rồi.
Thời điểm của cuộc điện thoại, thậm chí nội dung của cuộc gọi…
Có phải đã quá đúng lúc rồi không?!
"Đàn, đàn em. Làm sao em biết đúng lúc chị sắp gõ cửa?" Sau khi Khúc Nhiên hoàn hồn mới lắp bắp hỏi.
Mà phía bên tổ đạo diễn cũng đang ra sức xử lý âm thanh để âm thanh phát ra từ điện thoại có thể to rõ hơn một chút.
“À, việc này em cũng chỉ nói tùy ý một chút mà thôi.” Tô Tái Tái cười, ngừng một chút mới bông đùa trả lời.
"Nói tùy ý... một chút?" Khúc Nhiên không tin lắm. Nhưng nghĩ tới hôm nay Tô Tái Tái hai lần đều nói tình trạng lúc mình mở cửa thì sau khi dừng một chút lại đổi cách hỏi khác: "Vậy... Đàn em, em có gì muốn nói tùy ý một chút gì khác với chị không?"
“Có chứ.” Giọng nói Tô Tái Tái rất nhẹ nhàng nên cũng khiến người nghe cảm thấy an tâm hơn, thần kinh đang trong tình trạng căng thẳng cũng có thể thả lỏng đôi chút.
"Là gì thế?" Khúc Nhiên không kịp chờ đợi mà hỏi lại.
[Đừng tới căn nhà cuối cùng.]
Căn nhà cuối cùng? Căn nào…?!
Nghe vậy, ban đầu tổ đạo diễn còn thấy nghi nghi, nhưng ngay giây sau lại trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chặp màn hình.
Khúc Nhiên cũng hiểu ý, vừa cầm điện thoại, vừa chầm chậm ngẩng đầu lên cùng máy quay trên tay thợ quay phim, hướng mắt về phía biển số nhà gắn trên cửa.