“Rời đi á? Cứ như vậy mà... rời đi sao?” Khúc Nhiên có hơi không chắc chắn hỏi: “Đàn em, bọn chị không cần phải làm gì hết sao?”
[Không cần, cứ rời khỏi đó là xong.] Tô Tái Tái nói: [Ok, không sao rồi, em buồn ngủ quá. Đàn chị ơi, em cúp máy đây!]
Vừa dứt lời, không đợi Khúc Nhiên nói thêm điều gì, Tô Tái Tái đã cúp điện thoại trước.
Sau đó Tô Tái Tái đưa điện thoại cho người giấy nhỏ đã sớm ở một bên ngồi khoanh tay trước ngực đợi gần nửa ngày, bắt đầu dậm chân gõ nhịp: “Này, em cầm chơi đi, mà nhớ đừng có chơi lâu quá nha.”
Yên tâm! Cùng lắm là chơi đến khi hết pin thôi!
Trong nháy mắt, người giấy nhỏ như được lên dây cốt tinh thần, vui vẻ giơ hai tay ra nhận lấy chiếc điện thoại màu cam, cầm lấy nó chạy sang một bên mở game lên chơi.
Lúc Tô Tái Tái nghe thấy âm thanh “Toàn quân tấn công!” từ bên trong trò chơi phát ra, cô không khỏi bất lực lắc đầu.
Nghĩ đến câu hỏi “Không cần phải làm gì hết sao?” vừa rồi của Khúc Nhiên, cô vừa chuẩn bị lên giường đi ngủ vừa lắc đầu.
——Bởi cho dù có làm gì thì cũng vô ích mà thôi, vậy cần gì lãng phí công sức chứ?
Ở bên này, Khúc Nhiên ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng nói với đạo diễn: “... Cúp máy rồi ạ.”
Nếu là thường ngày, đạo diễn đã sớm mất kiên nhẫn và trả lời lại là “Tôi còn không biết đã cúp hay sao?”
Có điều lúc bấy giờ do vừa mới trải qua một cú sốc tinh thần, nên cả người ông ấy vẫn còn có chút hoảng sợ.
Một người vốn dĩ không tin vào những thứ ma quỷ như ông ấy... giờ đây cũng có hơi không dám chắc rồi.
“Vậy... thật sự không cần làm gì hết à?” Ông ấy ngẩng đầu lên nhìn Khúc Nhiên và hai người khác.
Miêu Đại Yên và Vệ Cát liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy người sau khẽ lắc đầu, Miêu Đại Yên mới cất lời: “Nếu đàn em siêu đỉnh của Tiểu Nhiên đã nói như vậy rồi, thế thì... cứ làm theo thôi?!”
Bằng không thì còn có cách nào khác đâu? Hoặc là có ai có thể nghĩ ra cách gì không?
Thấy ba người thật sự lúng túng, nghĩ mãi không ra biện pháp nào, đạo diễn đành phải gật đầu nói: “Được rồi, hôm nay quay đến đây thôi. Mọi người đã vất vả rồi.”
May là những thứ cần quay đều đã quay xong, vì thế bây giờ cho mọi người tan làm cũng không có vấn đề gì.
Đạo diễn nghĩ đến đây, rồi đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, trong lòng bỗng cảm thấy rạo rực và hưng phấn.
Xem ra rating của chương trình ở tập tiếp theo sẽ ổn áp lại rồi đây!
Trong tích tắc, đạo diễn trở nên vui vẻ hẳn ra, vỗ tay cất cao giọng, nói: “Được rồi, mọi ngươi đã vất vả nhiều rồi! Hôm nay tạm nghỉ ở đây nhé!”
Mọi người đều vui mừng reo hò cả lên, lục tục quay người lại bắt đầu thu dọn dụng cụ rồi chất đồ đạc lên xe.
Mà chị Hà và phó đạo diễn vẫn còn đứng sau lưng đạo diễn, cười híp mắt nhìn ba người Khúc Nhiên rồi nói: “Mọi người cũng làm việc vất vả rồi, phải rồi Tiểu Nhiên à, đợi mấy ngày nữa, sau khi đã xong việc rồi, em rủ theo cô đàn em kia đến ăn cơm cùng với chúng ta luôn nhé?! Dù sao thì hôm nay em ấy cũng đã giúp chúng ta một việc rất lớn.”
“Phải đấy, để tôi và cậu Vệ làm quen nữa, biết đâu sau này còn phải nhờ người ta giúp đỡ thì sao?!” Miêu Đại Yên ở một bên phụ họa, cười hì hì nói với Khúc Nhiên.
Vệ Cát không nói nhiều, chỉ gật đầu rồi thốt lên một câu: “Ăn món gì cứ để cô đàn em này quyết định đi.”
Nhanh gọn mà hào sảng.
“Chuyện này... phải đợi tôi về hỏi thử xem em ấy có đồng ý hay không đã!” Khúc Nhiên ngập ngừng nói, dừng lại vài giây rồi ngượng ngùng cười, lên tiếng giải thích với đạo diễn và những người khác: “Thú thật với mọi người là, tôi cũng vừa quen biết cô đàn em này vào hôm nay thôi, chỉ mới mời em ấy đi ăn có bữa cơm. Không ngờ…”
Không ngờ đến tối người ta lại giúp mình một việc lớn như thế.
Như vậy xem ra đàn em Tô Tái Tái... hoàn toàn không cần phải “đi cửa sau” để vào Huyền Học Viện. Em ấy thật sự xứng đáng có được tư cách “sinh viên chiêu sinh nội bộ” này!