“Cái tôi nói không phải người.” Miêu Đại Yên xua xau tay, dáng vẻ như kiểu “Cô không hiểu ý tôi”.
Có đôi khi những thứ không nhìn thấy được nguy hiểm hơn con người nhiều.
“Cái này thì càng không có gì phải sợ.” Khúc Nhiên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mọi người quên rồi sao? Khu vực này ở ngay cạnh Đại học Đế Đô đấy.”
Nói xong, cô ấy không đợi bọn họ nói gì thêm đã vẫy vẫy tay rồi đi xuống xe.
Tới khi cửa xe lại lần nữa phát ra tiếng động khi đóng cửa lại, Miêu Đại Yên mới bừng tỉnh.
Đúng thế… Trước kia chú ấy đã từng nghe qua một câu nói, lấy Đại học Đế Đô làm trung tâm, xung quanh đó trong phạm vi ba cây số, ngay cả mấy con quỷ nhỏ cũng không dám tùy tiện xuất hiện.
Nguyên nhân sao?
Nguyên nhân rất đơn giản, là vì Huyền Học Viện nằm ở Đại học Đế Đô!
Hơn nữa… Lần nào Khúc Nhiên cũng xuống xe ở chỗ này, trước đó cô ấy cũng đã nói qua cô ấy sống ở ký túc xá trong trường.
Không phải là…
Miêu Đại Yên nghĩ tới khả năng này, nét mặt dần dần trở nên kinh ngạc.
Càng nghĩ chú ấy càng cảm suy đoán của bản thân là đúng, như vậy cũng có thể giải thích vì sao đàn em của Khúc Nhiên cũng dường như “đúng lúc” gọi điện thoại tới.
Đúng lúc Miêu Đại Yên mới vừa vỗ vai Vệ Cát, tính toán chia sẻ với cậu ấy một chút suy nghĩ của mình, thì nghe giọng nói của Phương Hiểu Tuyết đột nhiên vang lên.
“Hầy… Rốt cuộc cũng đi rồi.”
Miêu Đại Yên nhíu mày, ném cho Vệ Cát một ánh mắt ý bảo “lát nữa rồi nói”, sau đó lại lần nữa dựa lưng vào ghế ngồi.
Chú ấy tính toán chợp mắt, không tiếp lời Phương Hiểu Tuyết.
Nhưng bạn không muốn trả lời đối phương, cũng không ngăn được đối phương muốn tìm bạn.
“Anh Cụ Đẹp này, đoạn mới nãy Khúc Nhiên gọi điện thoại với đàn em là kịch bản do bên phía đạo diễn sắp xếp đúng không?” Phương Hiểu Tuyết nhỏm dậy, quay ra đằng sau hỏi hỏi hai người.
Dừng lại một chút rồi cô ta tiếp tục làm nũng, tỏ vẻ giận dỗi này kia: “Khách quý là ai thế ạ? Đạo diễn tiết lộ hết cho mọi người rồi mà chẳng hé cho tôi chút nào cả.”
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Miêu Đại Yên nhắm mắt nói: “Người kia thật sự chỉ là đàn em của Khúc Nhiên thôi.”
“... Hừm, anh nói thế ai tin chứ.” Phương Hiểu Tuyết cười nhạo. Cô ta thấy hai người họ không định nói năng gì với mình thì lại ngồi xuống, than ngắn thở dài nói: “Thôi được rồi. Tôi biết các người tốt với nhau… không nói cho tôi biết đâu. Thôi tôi không hỏi nữa.”
“Dù sao thì…” Cô ta ngừng lại một chút, nghịch móng tay của mình rồi nói: “Các người không nói cho tôi biết thì tôi cũng có thể tìm ra theo cách của mình.”
Vệ Cát trợn trắng mắt. Hôm nay cậu ấy đã phải chịu đựng Phương Hiểu Tuyết cả đêm, thật sự cậu ấy không muốn nhịn cô ta thêm chút nào nữa, cậu ấy quay đầu nói với Miêu Đại Yên: “Anh có muốn xuống xe đi ăn đêm không?”
Câu này vừa hay đúng ý của Miêu Đại Yên, chú ấy gật đầu cười nói: “Được thôi, đi nào!”
Hai người họ bảo tài xế dừng xe, tháo micro để qua một bên rồi lấy đồ đạc cá nhân rồi bước xuống xe.
Vừa lấy đồ vừa thảo luận xem tí nữa đi ăn xiên nướng ở đâu, chẳng thèm đả động gì tới Phương Hiểu Tuyết cả.
Phương Hiểu Tuyết tức không sao chịu được, cô ta nhỏm dậy muốn nói cái gì đó. Nhưng cô ta còn chưa kịp mở lời thì cửa đã đóng cái “rầm” ngay trước mặt cô ta.
Làm cho cô ta tức tới mức chỉ có thể dậm chân trong xe.
“Cô Hiểu Tuyết, cô có muốn đi đâu không? Hay tôi cứ chở cô về khách sạn nhé?” Tài xế liếc mắt nhìn Phương Hiểu Tuyết qua kính chiếu hậu, hỏi cô ta.
Tài xế vừa dứt lời thì bị Phương Hiểu Tuyết đang tức không có chỗ xả quát cho: “Việc có tí xíu này mà anh còn hỏi tôi à? Về khách sạn!”
Nói rồi cô ta khoanh tay trước ngực, tựa người vào ghế ngồi, giận dỗi một mình.
Tài xế không hiểu sao bị quát cũng hơi bực mình, lầm bầm nói: “Tự nghĩ mình là ai không biết…” rồi quay đầu xe chở Phương Hiểu Tuyết quay về khách sạn.
Tài xế thầm nghĩ trong lòng rằng, nhân duyên của người đó không tốt cũng là có lý do của nó thôi.