Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 155

Unknown Chương 155

Khúc Nhiên cũng đi tới chỗ mà cô ấy đã để túi lại lúc nãy, chuẩn bị ngồi xuống.

Lúc tới gần cô ấy mới phát hiện Phương Hiểu Tuyết đã tùy tiện ném con rối của cô ta ở đằng kia.

Nó đang nửa nằm trên ghế, lát nữa nếu xe bị xóc nảy một cái thì có thể rớt thẳng xuống đất luôn.

Vệ Cát thấy Khúc Nhiên không ngồi xuống thì nhìn theo tầm mắt của cô. Lúc cậu ấy thấy con rối bị ném loạn, hơi nhíu mày lại, rồi nhìn về phía Phương Hiểu Tuyết, tức giận nói: “Con rối của cô.”

“À. Chỗ tôi không có chỗ cho nó nên để ở đằng kia.” Phương Hiểu Tuyết thậm chí còn chẳng thèm ngước mắt lên nhìn, cô ta nói như thể chẳng có vấn đề gì cả: “Nếu cảm thấy nó vướng víu thì cậu ném nó xuống đất cũng được.”

“Cô…” Vệ Cát nghe xong nhíu mày, cậu ấy còn tính nói gì đó thì Khúc Nhiên lại gật đầu, cắt ngang câu nói tiếp theo của cậu ấy.

“Được rồi, vậy cứ để ở chỗ tôi cũng được.”

Một khi Khúc Nhiên đã nói như thế, Miêu Đại Yên vỗ vỗ vai Vệ Cát, ý bảo cậu ấy đừng nói nữa.

Môt là không cần thiết phải làm ầm làm ĩ với Phương Hiểu Tuyết, một mặt khác là… Bọn họ đã lăn lộn tới hơn nửa đêm, thật sự mệt mỏi lắm rồi.

Có thể nghỉ một lát thì nên nghỉ một lát thôi.

Vệ Cát thấy vậy mới lại lần nữa quay về chỗ ngồi của mình.

Lúc Khúc Nhiên ngồi xuống còn nhìn Vệ Cát và Miêu Đại Yên cười cười, không tiếng động gật đầu coi như cảm ơn.

Sau khi mọi người ngồi xuống và thắt dây an toàn xong, Khúc Nhiên nhìn con rối lúc nào cũng có thể rớt xuống đất bên cạnh, rồi lại nhìn Phương Hiểu Tuyết đang ngủ bên kia, lúc này cô ấy mới vươn tay nhặt con rối lên.

Bởi vì trước đó nó bị Phương Hiểu Tuyết ném loạn nên tóc đã rối loạn hết cả lên, trông vô cùng đáng thương.

Khúc Nhiên thấy vậy hơi mỉm cười, cô ấy dùng tay làm bàn chải, tỉ mỉ giúp con rối chải chuốt tóc lại, sau đó lại giúp nó sửa sang lại quần áo, xong việc rồi còn vỗ nhẹ lên ngực nó rồi mới để nó ngồi ở chỗ trống bên cạnh.

Cô ấy không những chỉnh dáng ngồi của nó cho tốt mà còn giúp nó thắt dây an toàn lại.

Làm xong hết tất cả việc này, Khúc Nhiên lại xoa xoa đầu nó, sau đó cô ấy khoanh tay trước ngực, dựa người vào ghế, ngủ một chút.

Lúc xe đi tới khúc đường cũ thì hơi xóc nảy một chút, nhưng mọi người vì quá mệt nhọc mà chỉ lo ngủ.

Cũng không biết là vì nhân viên công tác quên mất hay là vì một nguyên nhân gì khác mà camera gắn trên xe thật ra vẫn chưa dừng hoạt động, cái đèn đỏ chớp tắt chớp tắt, vẫn đang tiếp tục công việc ghi hình.

Tình hình giao thông xóc nảy khiến hình ảnh cũng rung lắc theo. Trong đó có một camera đột nhiên bị lỏng ra rồi nghiêng qua một bên, góc độ này vừa đúng lúc quay được con rối được đặt ngồi bên cạnh Khúc Nhiên.

Con rối đó cũng theo tình hình giao thông xóc nảy mà cao thấp lên xuống, thỉnh thoảng đầu nó còn gật gật.

Chiếc xe đột ngột bị rung mạnh lên một cái, camera dường như cũng bị tác động, màn hình toàn những hạt tuyết, không thể nhìn thấy gì ngoài hai màu đen trắng.

Nhưng giây tiếp theo, hình ảnh nhảy lên một cái rồi khôi phục lại như lúc đầu.

Trên đường cao tốc, tình hình giao thông ổn định.

Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều tự mình nghỉ ngơi.

Chỉ là con rối kia, không biết từ lúc nào đã chuyển thành tư thế quay qua nhìn người bên cạnh.

Ngồi bên cạnh nó… Chính là Khúc Nhiên.

Điểm đỏ báo hiệu camera đang ghi hình không ngừng chớp tắt chớp tắt.

Không một điềm báo trước, con rối “rắc” một tiếng, quay đầu qua nhìn phía trước.

Hình ảnh trên camera đột nhiên biến mất, trở lại trạng thái tĩnh.

Khi xe đi vào thành phố cũng đã là ba giờ sáng.

Giống như mọi khi, tổ chương trình dừng lại ở ven đường, tiện cho Khúc Nhiên xuống xe.

“Ông cụ” Miêu Đại Yên nhịn không được hỏi lại: “Tiểu Nhiên, hay là cô nói tổ chương trình đưa cô về tới nhà đi? Thời điểm này không quá an toàn đâu.”

“Không sao đâu, trị an ở đây tốt lắm.” Khúc Nhiên đeo ba lô lên, lúc chuẩn bị xuống xe còn cười với chú ấy rồi nói: “Hơn nữa tôi cũng từng học cách tự vệ rồi.”


Bình Luận (0)
Comment