Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 163

Unknown Chương 163

Tuy ông ta nói như thế, nhưng giọng nói chẳng hề có chút ý trách cứ nào.

Hiển nhiên Bạch Ngữ Dung nịnh bợ vừa đúng điểm.

Bản thân Bạch Ngữ Dung cũng hiểu rõ, cô ta ngại ngùng, chân thành cười nói: “Đó không phải là nhờ có thầy sao.”

Tần Trác Thắng cười nói: “Đi thôi.” Tâm tình ông ta rất tốt, dẫn theo Bạch Ngữ Dung đi về hướng phòng riêng.

Còn về phần Ngô Lục Lục mới vừa lên lầu ba.

Nếu không phải ông ấy sinh ra trong gia đình tốt, có người anh trai làm phó viện trưởng, nếu chỉ dựa vào mình ông ấy…?

E rằng tới cả cửa Hội đấu giá ông ấy cũng chẳng vào được.

Tần Trác Thắng áp chế sự ghen ghét trong lòng, khinh miệt hừ lạnh một tiếng.

Cùng lắm cũng chỉ là tên rác rưởi phải dựa vào người khác mà thôi.

Ở bên kia, Ngô Lục Lục đang dặn dò người của Hội Huyền học đưa ít trái cây bánh ngọt tới.

Sau khi vào phòng riêng, dưới sự “ám chỉ” của người giấy nhỏ và viên ngọc đen, Tô Tái Tái chỉ có thể bất đắc dĩ nói thêm: “Đưa lên nhiều một chút, nếu không thì không đủ ăn đâu.”

Ngô Lục Lục nghe xong nhịn không được bật cười, ông ấy lắc đầu, rồi nhìn người nọ cười gật đầu nói: “Đưa tới nhiều một chút.”

“Vâng, quý khách chờ một lát.” Người của Hội Huyền học hơi gật gật đầu, lúc rời đi còn nhịn không được nhìn thoáng qua Tô Tái Tái.

Ngô Lục Lục thu hết những động thái của người đó vào trong mắt.

Ông ấy đóng cửa xong quay qua nhìn Tô Tái Tái cười nói: “Tuy đây là lần đầu tiên tôi tới Hội đấu giá của Huyền Học Viện nhưng họ định đấu giá cái gì thì tôi lại chẳng quan tâm cho lắm, ngược lại tôi để tâm hơn về chuyện có đủ điểm tâm đút no mình hay không cơ.”

Tô Tái Tái nghe thấy thế thì nhún vai, tiếp tục rót trà, chẳng thèm ngẩng mặt lên mà tiếp lời: “Ngoại trừ vụ ăn uống ra thì tôi cũng không ôm kỳ vọng gì với bọn họ cả.”

“Ha, khẩu khí lớn thế cơ à?” Ngô Lục Lục cười cười, nhận lấy chén trà Tô Tái Tái mới rót cho mình, nói tiếp: “Ra ngoài đừng nói như thế, lỡ mà đắc tội người ta thì phải làm sao?”

Nói rồi Ngô Lục Lục nhấp ngụm trà, thở dài đặt chén trà xuống rồi nói: “Dù là người cùng chung tông môn cũng tồn tại hạng người lòng dạ hẹp hòi, thích ghen ghét đố kỵ người khác cơ mà.”

Nhắc tới đề tài này, không biết Ngô Lục Lục nghĩ tới cái gì, hơi trầm mặc chút rồi lại thở dài, sau đó mới cười cười tùy tiện phất tay, ra vẻ “không nói tới cái đó.”

Tô Tái Tái rũ mắt, nghiêm túc thưởng trà. Sau khi cảm nhận hương vị ổn định đúng gu thì mới khẽ gật đầu nhấp ngụm nhỏ.

Cô nghe thấy Ngô Lục Lục nói như thế thì gương mắt nhìn về phía ông ấy rồi nói: “Ừm, tôi biết rồi.”

Im lặng đôi chút rồi lại bổ sung coi như an ủi ông ấy: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đắc tội người ta đâu.”

Tại vì cô là người lương thiện yêu hòa bình, sao có thể đắc tội người khác được, có thì là người ta đắc tội cô.

Ngô Lục Lục không biết Tô Tái Tái nghĩ cái gì, gật đầu.

Ông ấy thấy cô có vẻ thích loại trà này thì cười nói: “Sao thế? Trà này ngon lắm hả?” Nói xong ông ấy cũng nhấp một ngụm thử xem sao.

Sau đó thì cảm thán: “Huyền Học Viện đúng là tài đại khí thô, đến cả trà đãi khách cũng dùng loại thượng phẩm như thế này cơ.”

Nói rồi ông ấy cúi đầu nhìn nước trà xanh biếc, lắc nhẹ chén trà rồi nói tiếp: “Không biết bọn họ có bán cái này không nữa.”

“Không tệ.” Tô Tái Tái gật đầu, đặt chén trà sang bên cạnh.

Cô thấy Ngô Lục Lục có vẻ khá là yêu tích, nghĩ tới tương lai người ta còn phải cung cấp vô hạn đồ ăn vặt cho “cục cưng” nhà mình thì xoa xoa mũi rồi nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ bảo người nhà gửi ít trà tới, ông xem có thích hay không?”

Ngô Lục Lục nghe xong thì cười ha hả buông chén trà, gật đầu nói: “Vậy thì tôi không khách khí với cô nữa.”

“Ông đưa đồ ăn vặt cho tôi, tôi cũng không khách khí đâu.” Tô Tái Tái lắc đầu nói.

Họ đang nói chuyện thì người của Huyền Học Viện mang đồ ăn tới đây.

Ngô Lục Lục nhìn phục vụ đẩy bốn chiếc xe đồ ăn đi tới thì có hơi sửng sốt.


Bình Luận (0)
Comment