Họ vừa mới rời khỏi thì ông ấy mới quay qua nhìn về phía Tô Tái Tái, cười khổ bảo: “Nhiều như thế cô có ăn hết không?”
“Yên tâm.” Tô Tái Tái sờ tay, ra vẻ “Không thành vấn đề.”
…
Thôi được rồi.
Ngô Lục Lục lắc đầu, thầm nghĩ rằng cùng lắm tí nữa ăn cơm trưa muộn chút là được.
Tô Tái Tái chẳng biết Ngô Lục Lục đang nghĩ cái gì. Cô chọn một vài món ăn rồi ngồi xuống bên cửa sổ, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô chỉ vào tầng bốn, tầng năm hỏi: “Những người như thế nào sẽ ngồi ở hai tầng kia vậy?”
“Tất nhiên là những người giỏi giang hơn người rồi.” Ngô Lục Lục thấy cô ăn ngon thế thì bỗng nhiên thấy cũng hơi thèm ăn nên học theo Tô Tái Tái, bê đĩa của mình ngồi xuống bên cửa sổ, ngẩng mặt lên nhìn ra bên ngoài giống như cô vậy.
Ông ấy cắn miếng đồ ăn, chỉ vào tầng bốn nói: “Thường thì sẽ là hội trưởng của Huyền Học Viện, hoặc là một ít nhân vật lớn không tiện xuất hiện trước công chúng thì sẽ ở tầng bốn.”
“Thế còn lầu năm thì sao?” Tô Tái Tái hỏi.
“Còn tầng năm thì sao…” Ngô Lục Lục nghĩ rồi cười nói: “Mỗi lần tôi tới đều không có tư cách đi lên trên đó. Mà dù có tư cách bước lên đấy… cũng khinh thường chỗ đấy cho nên cũng không đi.”
“Ồ…” Tô Tái Tái gật đầu ra chiều đã hiểu.
Cô chuyển tầm mắt nhìn xuống bên dưới thì tiếng Ngô Lục Lục lại vang lên: “Tầng hai hình như là dành cho giảng viên học sinh, hoặc một ít danh nhân. Còn tầng ba… là viện trưởng của học viện, phó hiệu trưởng hoặc là đội trưởng cấp cao của Lục Bộ cùng với người trong thế gia.”
Tô Tái Tái gật đầu, chỉ vào tầng một rồi hỏi tiếp: “Thế còn tầng một thì sao?”
Ngô Lục Lục nhìn xuống sảnh chính: “Là những người có thể bỏ tiền, cũng có người có tư cách bước vào nơi này.”
Tô Tái Tái nghe xong thì không khỏi liếc mắt nhìn Ngô Lục Lục.
Tuy ông ấy nói không hề mang chút cao cao tại thượng nào cả nhưng lại như đang giải thích cho chính mình rằng có những thứ có sẵn trong xương cốt, không phải muốn học là học được.
Ví dụ như lúc Ngô Lục Lục nói mấy câu này thì tự thân mang công huân quý khí.
Cô gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu rồi, nhưng khi nhìn thấy Chu Phổ ở tầng một thì: “Ờ kia?” một lát rồi nói: “Là thầy Chu đấy.”
“Ai cơ? Ai cơ? Là người quen của cô à? Có cần mời người đó lên đây ngồi không?” Vẻ quý tộc kia tức khắc tan thành mây khói.
Ngô Lục Lục nghe thấy Tô Tái Tái bảo thấy người quen thì ngay lập tức ló đầu ra ngóng xuống tầng một, vô cùng nhiệt tình.
“Ở đằng kia.” Tô Tái Tái chỉ theo bóng dáng của Chu Phổ, nói tiếp.
“À… Tôi biết người này.” Ngô Lục Lục nhận ra, dừng một chút rồi nói với vẻ cảm khái: “Không ngờ đã nhiều năm như thế rồi…”
Ngô Lục Lục trầm mặc một chút như nhớ lại đièu gì xưa cũ. Nhưng ngay sau đó lại hoàn hồn nhìn về phía Tô Tái Tái: “Cô có muốn mời người đó lên đây không?”
“Có.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Thầy Chu là người khá tốt.”
Ngô Lục Lục ra vẻ “đã hiểu” xong thì quay người gọi người của Huyền Học Viện mời người kia lên đây.
Người giấy nhỏ với đám lệ quỷ nhân lúc không ai để ý thì nhanh chóng xử lý đĩa đồ ăn của Tô Tái Tái.
Đến cả miếng bánh đã cắn một miếng trên tay cô cũng không buông tha.
Cho tới khi Ngô Lục Lục quay về thì thấy đĩa đồ ăn trống trơn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô tái Tái.
Ông ấy có hơi ngạc nhiên rồi mới thấy đĩa của Tô Tái Tái sao mà sạch bong sáng bóng thì nghiêng đầu tự hỏi có khi nào mình nhớ nhầm không.
Ông ta nhớ rõ vừa nãy có một đĩa đồ ăn nhỏ, xếp thành ngọn núi nhỏ luôn, sao mà giờ lại…
Đối mặt với vẻ ngờ ngợ của Ngô Lục Lục, Tô Tái Tái tỏ vẻ vô tội.
Không biết gì hết.
Hỏi cũng không biết.
——
Ở bên kia, tại đại học Đế Đô.
Xe còn chưa đỗ xong thì Ngô Hạo đã vội vàng đi tới chỗ viện trưởng Lý, vừa đi vừa gọi: “Viện trưởng!”
“Ngô Hạo.” Viện trưởng Lý đang nhíu chặt mày, nhìn thấy Ngô Hạo đi tới thì biểu cảm đã hòa hoãn lại: “Em tới rồi đó hả.”