Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 165

Unknown Chương 165

Ngô Hạo gật đầu nhìn về phía ký túc xá ở đằng sau: “Tình huống trong đó như thế nào rồi ạ?”

Giáo sư đã dẫn người vào trước lập tức lắc đầu: “Trong số những học sinh đăng ký ở lại trường trong kỳ nghỉ, trừ lầu bốn ra thì những học sinh của các lầu khác đều đã được sơ tán an toàn rồi.”

Giáo sư nói đến đây thì nhìn sang một bên, đó là nơi những học sinh khóa trên của Luyện Khí Viện đang đứng, dưới sự dẫn dắt của giáo sư, họ đang đón các đàn em của mình đến nơi an toàn.

“Lầu bốn ư?!” Ngô Hạo hơi kinh ngạc.

Viện trưởng Lý quay đầu nhìn về phía anh ấy: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”

Ngô Hạo hơi mím đôi môi mỏng của mình, anh ấy ngẩng đầu nhìn lầu bốn rồi nói: “Ký túc xá của cô Tô kia hình như cũng nằm ở lầu bốn.”

Hơn nữa còn là do chú út của anh ấy tự mình chọn giúp.

Nói là phong thuỷ và ánh sáng chỗ đó đều khá tốt.

“Cái gì?” Nhờ có Ngô Hạo nhắc nhở nên viện trưởng Lý cũng nhớ tới chuyện này, thế là lập tức quay sang nhìn người bên cạnh với ánh mắt dò hỏi.

“Viện trưởng cứ yên tâm, quản lý của ký túc xá nói là sáng nay có thấy cô sinh viên được chiêu sinh nội bộ kia đã đi ra ngoài rồi, tầng đó chỉ còn lại một sinh viên năm hai, hình như tên là… Khúc Nhiên thì phải?” Giáo sư nghĩ một lát rồi đáp.

“Khúc Nhiên ư?” Viện trưởng Lý lặp lại, phát hiện mình cũng không có ấn tượng về học sinh này, có lẽ đây chỉ là một học sinh có tư chất tầm thường trong Luyện Khí Viện mà thôi.

Nhưng dù không phải là thiên tài nổi bật gì thì đó vẫn là học sinh trong viện của mình, ông ấy là viện trưởng thì sao có thể để học sinh của mình gặp bất trắc được.

Viện trưởng Lý lập tức nhìn về phía Ngô Hạo: “Đội trưởng Ngô, chút nữa tôi sẽ lên đó cùng với các cậu, chúng ta phải giúp học sinh này xuống dưới an toàn mới được.”

Viện trưởng Lý vừa nói như vậy xong, còn không đợi Ngô Hạo mở miệng thì giáo sư đứng bên cạnh ông ấy đã sốt ruột ngăn cản: “Viện trưởng à, ông không thể đi lên được đâu! Hay… hay để tôi đi cho? Chút nữa tôi sẽ đi cùng đội trưởng Ngô.”

“Ôi trời, cậu đừng có giành chuyện này với tôi.” Viện trưởng Lý cắt ngang lời nói của giáo sư, ông ấy chau mày: “Thứ kia có thể vào tận trong này chứng tỏ nó cực kỳ nguy hiểm. Lỡ như có chuyện gì thì cũng cần có người ở bên ngoài xử lý chứ, tôi nói đúng không?”

“Nếu thế thì ông nên là người ở bên ngoài mới đúng, đến lúc đó mà có sự cố gì xảy ra thì ông mới có thể ra mặt nói chuyện với viện trưởng của ba viện khác.” Giáo sư lập tức cãi lại, sau đó cũng nhìn về phía Ngô Hạo: “Ngô Hạo, cậu thấy tôi nói vậy có đúng không?”

Bởi vì trước đây Ngô Hạo cũng là học sinh của Luyện Khí Viện cho nên trong lúc gấp gáp, giáo sư cũng quên gọi anh ấy là “đội trưởng Ngô” mà gọi thẳng tên của Ngô Hạo luôn.

Cũng may Ngô Hạo không phải là người hay để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, anh ấy gật đầu đáp: “Em thấy giáo sư nói đúng lắm, nhưng mà…”

Ngô Hạo dừng một chút, sau khi nhìn về phía viện trưởng Lý và giáo sư xong thì lại cười nói: “Nếu mọi người đã gọi Lục Bộ tới thì bây giờ nơi này sẽ do Lục Bộ hoàn toàn tiếp quản, cho nên dù là viện trưởng hay giáo sư thì cũng cần nghe theo lệnh của em hết.”

“Bây giờ thì…” Anh ấy nhìn đội viên thuộc Lục Bộ của mình, dùng ánh mắt ra hiệu cho họ rồi nói tiếp: “Xin hai người hãy lui về khu vực an toàn để Lục Bộ của bọn em bắt đầu công tác.”

Ngô Hạo vừa mới nói xong thì đội viên của Lục Bộ lập tức nhịn cười tiến lên bày ra tư thế “mời” với viện trưởng Lý: “Viện trưởng, giáo sư, mời hai người đi qua đây ạ.”

Đội viên cũng là học sinh tốt nghiệp từ Luyện Khí Viện, thế nên viện trưởng Lý rất tức giận, ông ấy trừng mắt lên, chỉ tay vào mặt người đội viên nọ và Ngô Hạo, nói: “Mấy thằng nhóc các cậu giỏi nhỉ, tưởng tốt nghiệp rồi là ngon rồi đúng không? Ngô Hạo, cậu có tin giờ tôi gọi điện thoại cho ba cậu liền không hả?”

Làm ông ấy tức chết đi mà.


Bình Luận (0)
Comment