Quả nhiên, lúc này quả cầu đen kia đang từ từ biến hình.
Đám người viện trưởng Lý kinh ngạc há hốc mồm, bởi vì thứ kia không phải một quả cầu mà là một con nhện máy đang ôm lấy chân mình cuộn tròn lại.
Mà bây giờ khi nó mở chân ra, bọn họ mới phát hiện nó là một con Nhện Mặt Quỷ trông khá là khát máu và hung tợn, mấy con mắt kép của nó cũng có màu đỏ như máu!
Nó bò quanh một vòng, khi thấy có nhiều người vây quanh mình như thế thì nó lập tức ép sát người lên mặt đất, sau đó kêu một tiếng “khè” mang hàm ý uy hiếp.
Thấy nó đã vào trạng thái chuẩn bị tấn công, Khúc Nhiên vội hô một tiếng “tiêu rồi”, sau đó lao qua dùng tay đè nó lại.
Dưới sự giãy dụa điên cuồng của Nhện Mặt Quỷ, cô ấy hét to với đám người Ngô Hạo: “Lấy cái nồi nhỏ kia lại đây giúp tôi đi, nhanh lên!”
Ngô Hạo nghe xong vội vàng chạy đi nhặt cái nồi nhỏ rớt ở góc ký túc xá đưa qua, Khúc Nhiên nhận lấy ụp lên người của Nhện Mặt Quỷ, sau khi đóng nắp nồi còn dùng dây thừng cột mấy vòng mới ngừng lại.
Dù thế nhưng Nhện Mặt Quỷ vẫn điên cuồng ủi tới ủi lui trong cái nồi, khiến thành nồi hết lồi chỗ này lại lõm chỗ kia, phải thật lâu sau thì nó mới chịu ngừng lại.
Khúc Nhiên thấy cái nồi không còn nhúc nhích nữa thì mới thở phào một hơi rồi tựa vào vách tường sau lưng, cô ấy ngồi bệt xuống cười với đám người viện trưởng Lý: “Hiện giờ em còn chưa thuần hóa được nó.”
Viện trưởng Lý kích động đến mức không nói nên lời, cho nên chỉ có thể gật đầu đáp lại, sau đó ông ấy còn duỗi tay nắm lấy tay của Khúc Nhiên lắc lên xuống lia lịa.
“Không sao, không sao! Bạn học Khúc à, trò không cần phải vội về chuyện thuần hóa nó đâu. À phải rồi! Trò còn cần học viện trợ giúp chuyện gì không, chỉ cần trò muốn thì thầy sẽ cho người đưa lại đây ngay!”
Hiện giờ trò là ánh sáng hy vọng của Luyện Khí Viện của chúng ta đó!
Không chỉ viện trưởng Lý mà ngay cả những người đã từng tốt nghiệp từ Luyện Khí Viện như Ngô Hạo cũng đều nhìn Khúc Nhiên với ánh mắt trìu mến.
Khúc Nhiên: “???”
Khúc Nhiên hơi hoang mang vì sự nhiệt tình của mọi người, nhưng cô ấy đã thức từ đêm qua đến bây giờ cho nên thật sự quá mệt mỏi, bởi vậy chỉ uể oải cười khổ một tiếng: “Hiện giờ em không nghĩ ra được gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc thôi, sau đó...”
Cô ấy dừng một chút, quay đầu nhìn về những dấu vết và khí đen bám trên vách tường: “Sau đó chỉ cần giúp ký túc xá trở về như ban đầu là được.”
“Được thôi! Không thành vấn đề!” Viện trưởng Lý cười ha hả gật đầu, thúc giục ánh sáng hy vọng của cả Luyện Khí Viện: “Bạn học Khúc mau đi nghỉ ngơi đi, chờ trò tỉnh dậy thì nơi này đã trở lại như cũ rồi. À phải, trò có muốn đổi sang ký túc xá một người không, như vậy sẽ thoải mái hơn đó.”
Giáo sư Bành nghe xong lập tức tiếp lời: “Lầu năm có hai phòng ký túc xá một người khá ổn đấy, hay là bạn học Khúc dọn đến đó đi?”
Khúc Nhiên nghe xong lập tức nhớ tới Tô Tái Tái, theo bản năng lắc đầu từ chối: “Cám ơn ý tốt của viện trưởng, nhưng em cảm thấy ký túc xá hiện tại của mình đã tốt lắm rồi.”
Lời này của cô ấy khiến nét mặt của viện trưởng Lý và giáo sư Bành càng thêm vui mừng và cảm động.
Khúc Nhiên thấy thế lại càng khó hiểu.
Ôi… Ánh sáng hy vọng của cả Luyện Khí Viện thật giản dị, trò ấy không hề kiêu căng chút nào!
Lại một lần nữa, viện trưởng Lý cảm thấy Luyện Khí Viện của mình đúng là một nơi có nhiều học sinh dễ thương nhất trong trường!
Nhưng sự thật là Khúc Nhiên chỉ theo bản năng muốn được ở gần Tô Tái Tái một chút thôi.
Sau khi trải qua vụ rèn ngày hôm nay, cô ấy có thể khẳng định Tô Tái Tái tuyệt đối không phải hạng người đơn giản.
Nhưng đối phương lại đưa hạt ngọc quỷ cho mình một cách dễ dàng như thế…
Nghĩ như vậy, Khúc Nhiên tạm thời nuốt ngược câu nói thật mà cô ấy tính nói với viện trưởng Lý vào bụng.
Thôi vậy… Cứ chờ đàn em về rồi mình hỏi ý kiến của em ấy xem sao đã, đến lúc đó mới quyết định là có nói sự thật về hạt ngọc quỷ cho viện trưởng hay không.