Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 169

Unknown Chương 169

Bởi vì người nên được hưởng vinh dự này phải là đàn em mới đúng.

Khúc Nhiên nghĩ thầm trong lòng như thế.

Ở một bên khác, Tô Tái Tái đang ăn bánh ngọt đột nhiên cảnh giác hẳn lên, hành vi này khiến Ngô Lục Lục và Chu Phổ - hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau - đồng loạt nhìn về phía cô.

“Tiểu hữu, có chuyện gì à?” Ngô Lục Lục hỏi.

“Không có gì.” Tô Tái Tái vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải.

Kỳ quái.

Cô cứ có cảm giác như thể có ai đang muốn… “hãm hại” mình vậy.

Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu, thầm nghĩ chắc mình đoán sai rồi, bởi vì bình thường toàn là cô hãm hại người khác chứ làm gì có chuyện người ta hãm hại được cô.

()

-----

Ngô Lục Lục và Chu Phổ nhất định là người quen cũ.

Có điều Tô Tái Tái lại không có hứng thú gì với chuyện này cả, hai người họ gần tuổi nhau, nói không chừng là khi còn trẻ từng quen biết chăng, tóm lại là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi ấy mà.

Tô Tái Tái thừa dịp hai người họ trò chuyện rôm rả thì lén “nhập cư trái phép” bánh ngọt cho người giấy nhỏ và đám lệ quỷ.

Cho nên chờ đến khi Hội đấu giá bắt đầu, Ngô Lục Lục vừa quay đầu đã giật nảy mình khi thấy bốn xe thức ăn đã trống rỗng, ông ấy sợ tới mức thậm chí còn suýt làm rơi ấm trà đang cầm trong tay xuống đất.

“Cô ăn hết rồi hả?!” Ngô Lục Lục trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, hết hồn hết vía hỏi.

“Vâng.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng một chút lại nói: “Cũng ngon phết.”

Chu Phổ cũng khiếp sợ không kém, sau khi lấy lại tinh thần thì ông ấy định bắt mạch cho Tô Tái Tái rồi cho cô uống một ít thuốc hỗ trợ tiêu hóa gì đó.

Không đùa được đâu, đây là cháu gái ruột của bà nội Bạch đấy, ông ấy đã hứa với bà ấy là sẽ chăm sóc tốt cho cô rồi.

Có điều Chu Phổ vừa mới đặt tay lên mạch của Tô Tái Tái thì cô đã nhẹ nhàng rút tay về, không cho ông ấy ấn ngón tay lên đó.

“Cháu không sao đâu, tại đồ ăn ngon quá nên ăn hơi nhiều tí thôi ấy mà."

Hơi… nhiều thôi ấy hả?

Ngô Lục Lục giật mình, ông ấy đột nhiên nhớ tới Tì Hưu Mặt Quỷ đã từng cứu mình, ánh mắt không tự chủ mà liếc nhìn chuỗi hạt bằng ngọc trên tay phải của Tô Tái Tái một cái.

Sau đó, Ngô Lục Lục lập tức kéo Chu Phổ đang định bắt mạch cho Tô Tái Tái lại, cười hì hì nói: “Được rồi, được rồi, nếu tiểu hữu đã nói không sao thì chắc chắn là không sao đâu, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, chắc anh không muốn bỏ lỡ thảo dược mà anh định mua đấy chứ.”

Chu Phổ còn định nói gì thì đã bị Ngô Lục Lục ngăn lại.

Nhìn thấy sắc mặt Tô Tái Tái vẫn bình thường chẳng có gì khác, Chu Phổ cũng nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Nhưng vẫn còn có chút lo lắng nên nói với Tô Tái Tái một câu: “Nếu cháu thấy khó chịu thì phải nói cho chú biết liền nhé.” rồi mới tập trung vào hội đấu giá.

Lần này Chu Phổ tới hội đấu giá bởi vì ở đây có một loại thảo dược mà ông ấy vô cùng muốn có được.

Ngô Lục Lục thì ngồi ở một bên, đợi tới khi thấy Chu Phổ đang tập trung chú ý lên hội đấu giá thì mới lặng lẽ liếc Tô Tái Tái một cái.

Nhìn thấy Tô Tái Tái đang giả vờ hiền thục, Ngô Lục Lục mới lén lút kề sát vào cô thì thầm nói: “Hay là… hay là tôi gọi cho cô thêm hai mâm đồ ăn nữa nhé.”

Vừa nói vừa nhìn về phía chuỗi hạt bằng ngọc trên tay Tô Tái Tái.

Hiển nhiên trong lời nói đang ám chỉ gì đó.

Tiếc là lúc này Tô Tái Tái lại trưng ra bộ mặt vô tội. Cô quay đầu nhìn Ngô Lục Lục, đầu hơi nghiêng qua một bên, giả ngu hỏi: “Hở? Cái gì? Không cần đâu, tôi định để dành bụng lát ăn cơm trưa nữa.”

“…” Được thôi, cô nói sao thì cứ thế đi vậy.

Ngô Lục Lục lắc lắc đầu, không nói gì thêm nữa.

Dù sao thì ai cũng có vài bí mật riêng tư mà.

Có điều… Càng lúc Ngô Lục Lục càng cảm thấy người tiểu hữu này của ông ấy không đơn giản tí nào.

Lúc hai người còn đang bận thì thầm thì hội đấu giá ở phía dưới đã bắt đầu bán đấu giá thảo dược.


Bình Luận (0)
Comment