Khi câu “Một chiếc lá cỏ Vọng Bắc Đông!” truyền ra thì Chu Phổ lập tức đứng bật dậy, hai mắt sáng ngời nhìn hình ảnh trên màn hình lớn.
Tô Tái Tái liếc xuống phía dưới một cái thì phát hiện ở dưới lầu một cũng có rất nhiều người cũng không nhịn được mà đứng bật dậy.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ đang được từ từ cẩn thận mở ra, hộp hơi nghiêng để cho mọi người có thể thấy rõ được thứ ở bên trong.
Đối với người bình thường thì đây chỉ là một cọng cỏ dại vô dụng, nhưng đối với trung y thì nó lại thứ quý hiếm.
“Đây là cỏ Vọng Bắc Đông à?” Ngô Lục Lục đương nhiên cũng đã từng nghe qua, ông ấy nhìn hình ảnh chiếc lá nhỏ đang được phát trên màn hình, vừa hỏi vừa nhìn về phía Chu Phổ.
Chu Phổ bây giờ cứ như đàn ông thấy gái đẹp, mắt nhìn chằm chằm không chớp lấy một cái, nghe Ngô Lục Lục thì chỉ gật gật đầu chứ không hề dời mắt.
Nhưng có lẽ là chợt nhận ra hành động lúc này của mình khá mất lịch sự, cho nên Chu Phổ vội vàng quay đầu nhìn Ngô Lục Lục áy náy nói: “Đúng thế, đây chính là cỏ Vọng Bắc Đông. Thời cổ đại, Tư Thiên Giám (*) đã dựa vào hướng của phần cán sao Bắc Đẩu để xác định bốn mùa (**).”
Chú thích:
(*) Tư Thiên Giám là chức quan thuộc cơ quan Tư Thiên Đài chuyên lo việc dự đoán khí hậu, mặt trời, mặt trăng, các vì sao, tính toán lịch pháp, giữ sách thiên văn, tính nhật thực nguyệt thực, chọn ngày giờ tốt,...
(**) Khi cán sao Bắc Đẩu hướng về phía Đông thì là mùa xuân, về phía Nam là mùa hè, về phía Tây là mùa thu, về phía Bắc là mùa đông.
"Cỏ Vọng Bắc Đông là loại cỏ sẽ mọc ra thêm hai lá mỗi khi phần cán của chòm sao Bắc Đẩu chỉ về hướng Bắc, lúc đó trời bắt đầu vào mùa đông. Cứ như thế trong vòng bảy năm, nó sẽ mọc được mười bốn chiếc lá, đến lúc này thì hiệu quả trị liệu của nó mới được tính là đạt chuẩn. Nếu dùng lá của nó để làm thuốc thì có thể tăng nguyên khí của con người, ở thời cổ đại cũng có cách nói là nó có thể tăng nội lực hoặc tu vi của người sử dụng."
Ngô Lục Lục gật đầu, nhìn về phía chiếc lá nhỏ héo úa kia, lúc này ông ấy đã không còn cảm thấy nó chỉ là một chiếc lá héo tàn nữa: “Đây đúng là đồ tốt nha.”
“Đúng thế, hơn nữa còn rất hiếm nữa.” Chu Phổ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, ông ấy cười tươi hớn hở: “Trước giờ tôi chỉ được nghe nói tới nó thôi, nếu như không có ảnh minh họa trong thì không thể phân biệt được thật giả.”
“Thế thì mau mua nó đi, ông còn chờ gì nữa.” Ngô Lục Lục vỗ lên vai của Chu Phổ một cái thật mạnh.
“Ừ.” Chu Phổ gật đầu, đang định bắt đầu tham gia đấu giá thì lại nghe tiếng của Tô Tái Tái.
“Không phải đâu.”
Chu Phổ và Ngô Lục Lục giật mình, cả hai cùng đồng loạt nhìn về phía Tô Tái Tái.
Ngô Lục Lục vội vàng hỏi: “Tiểu hữu, cái gì không phải cơ?”
“Cái kia kìa.” Tô Tái Tái chỉ về phía hình chiếc lá đang được chiếu trên màn hình lớn: “Đó không phải là ‘cỏ Vọng Bắc Đông’, đó là ‘cỏ Thất Tinh Dạ’.”
Tô Tái Tái lại tiếp tục nói: “Thường được dùng để làm mồi câu, nhất là dùng để dụ âm thi ở nơi cực lạnh.”
“Không phải… không phải sao?” Chu Phổ thì thào lẩm bẩm nhìn Tô Tái Tái.
Một giây sau, ông ấy đột nhiên giật mình trợn to mắt lên nhìn cô, giọng nói vô cùng nôn nóng: “Tiểu Tái, cháu đã thấy cỏ Vọng Bắc Đông rồi có đúng không?”
Tô Tái Tái gật đầu, dường như đó chỉ là chuyện bình thường đối với cô.
“Cháu, cháu thấy nó ở đâu?” ánh mắt Chu Phổ sáng ngời nhìn Tô Tái Tái, cứ như chỉ cần giờ cô nói một cái địa chỉ là ông ấy sẽ xách cuốc chạy bay tới đó để đào ngay lập tức.
Tô Tái Tái nhìn thấy ông ấy như thế thì chậm rãi nói: “Cháu đã thấy… tranh minh họa của nó.”
Tô Tái Tái hơi dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Nó được vẽ trên cùng một trang với ‘cỏ Thất Tinh Dạ’ để có thể so sánh sự khác nhau giữa hai loại cỏ.”
Thì ra là thế, ông ấy cứ tưởng là…
Chu Phổ nghe thế nên có hơi thất vọng.
Ngô Lục Lục nhìn Chu Phổ một cái, sau đó lại quay đầu nhìn Tô Tái Tái: “Ôi dào…”