Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 171

Unknown Chương 171

Ông ấy vỗ vai Chu Phổ nói: “Dù nó không phải là cỏ Vọng Bắc Đông thì nó cũng là cỏ Thất Tinh Dạ mà chúng ta chưa từng thấy qua, đúng không? Dù sao thì cũng không uổng công. Chu Phổ, hay là ông mua nó luôn đi, biết đâu sau này có chỗ cần dùng tới thì sao?”

Chu Phổ nghe Ngô Lục Lục nói thế thì lại lập tức vui tươi hớn hở, ông ấy gật đầu rồi nhanh chóng tham gia vào cuộc đấu giá.

Đây có lẽ là tình yêu của một bác sĩ trung y đối với thảo dược.

Tô Tái Tái ngồi ở một bên chống cằm nhìn, vừa ăn bánh vừa uống trà, lại nhìn Chu Phổ vui vẻ cất cỏ Thất Tinh Dạ vào trong túi.

Đúng lúc này, giọng của người chủ trì hội đấu giá vang lên…

“Một lá bùa vàng của Đạo Trưởng Trong Núi.”

Câu nói còn chưa dứt thì toàn bộ hội đấu giá đã bắt đầu sôi động lên.

Đến lúc này thì ngay cả Ngô Lục Lục cũng không thể ngồi yên được, ông ấy đứng bật dậy, chạy tới gần màn hình lớn để nhìn kỹ.

Tô Tái Tái thấy tò mò nên cũng nhìn sang.

Cái gì mà…

Đợi tới khi hình ảnh lá bùa vàng quen thuộc đập vào mắt thì hai mắt Tô Tái Tái trừng lớn lên, cô chớp mắt một cái rồi lại nhìn kỹ thêm lần nữa.

Cách vẽ bùa này, nét bút này, cả chỗ lỗi bị sai thân quen kia…

Đây không phải là lá bùa hỏng mà Ngỗng con nhà cô vẽ sai hay sao chứ?

Rốt cuộc là ai đào nó từ trong đất ra vậy hả?

*****

“Cái gì cơ? Bùa của vị đạo trưởng trong núi hả?”

Ngô Thẩm Văn vốn dĩ đang nhàn nhã đọc sách ở nhà bỗng nhiên “vù” một cái đứng vụt dậy, ông ấy cầm điện thoại, quay vài vòng trong phòng làm việc, vừa đi vòng quanh vừa nói với Ngô Lục Lục ở đầu dây bên kia: “Em trai, em có đấu giá không?”

“Có. Em đã từng nghe anh cả nói tới vị đạo trưởng trong núi này, cho nên đã tham gia đấu giá trước.” Ngô Lục Lục cầm điện thoại đi quanh trong phòng riêng.

Hành động của ông ấy giống y khuôn đúc của Ngô Thẩm Văn, đúng là hai anh em.

“Nhưng mà… Em không xác định có thể được chọn trúng không.” Ngô Lục Lục nghĩ thế thì nhịn không được nhíu mày lai.

Thật là ưu sầu.

[Không sao cả! Em gọi là Ngô Lục Lục*, chắc chắn sẽ thuận lợi không vấn đề gì cả! Anh coi trọng em, em trai!] Cố lên!

*Lục Lục = 66, theo quan niệm dân gian có ý nghĩa là gấp đôi tài lộc.

“???” Anh cả, em thấy là anh quá tin vào huyền học rồi đó.

Ngô Lục Lục cười khổ, sau đó nói thêm với Ngô Thẩm Văn hai câu rồi mới cúp điện thoại.

Hai tay ông ấy nắm chặt lấy nhau, vô cùng căng thẳng nhìn lên màn hình.

Lúc này, người chủ trì đấu giá cầm các quả bóng bàn có viết số thứ tự bỏ vào trong hộp, những người tham gia đấu giá nhìn nó với ánh mắt trông mong, sợ quả bóng của mình bị rơi mất.

Cảnh tượng này nếu người ngoài không hiểu rõ nhìn vào phỏng chừng sẽ còn cho rằng đang đùa, làm thế này chẳng lẽ là tính rút thăm trúng thưởng ngay tại hiện trường sao?

Nhưng đúng thật là rút thăm trúng thưởng.

Mỗi một quả bóng bàn có đánh số sẽ đại diện cho một người mua, sau khi các quả bóng bàn đều được bỏ vào hộp, người chủ trì đấu giá sẽ gọi cho vị đạo trưởng trong núi, để ông ấy tùy ý nói ra một con số.

Con số nào trên quả bóng trùng với con số ông ấy nói thì lá bùa đó thuộc về người đó.

Đây không phải chính là rút thăm trúng thưởng sao.

Có điều con số trúng thưởng là gì thì do vị đạo trưởng trong núi quyết định mà thôi.

Cũng không biết bản thân có vận may này hay không.

Ngô Lục Lục nắm chặt tay, tâm tình vô cùng khẩn trương.

Ngô Lục Lục lơ đãng nghiêng đầu nhìn thì phát hiện nét mặt Chu Phổ giống y hệt mình, ông ấy kinh ngạc một chút: “Ông…” Một tiếng, hai người cùng lắc đầu cười.

Cùng cảm giác bất đắc dĩ của “người trong giới”.

Ông ấy thở dài vỗ vỗ vai Chu Phổ, nói: “Trông cậy vào vận may vậy.”

Chu Phổ cũng cười, gật gật đầu.

Ngô Lục Lục đang tính nói gì đó nữa thì đúng lúc này, Tô Tái Tái lại chuẩn bị đi ra ngoài, ông ấy liền gọi cô lại: “Tiểu Tái, cô tính đi đâu thế?”

“À, tôi đi ra ngoài hít thở không khí một chút.” Tô Tái Tái nói rồi vẫy vẫy tay, sau đó mở cửa tính đi ra ngoài.


Bình Luận (0)
Comment