Nhưng cửa vừa đóng lại thì chẳng biết cô nghĩ gì mà lại mở cửa ra, ghé đầu vào trong hỏi.
“Đúng rồi!” Tầm mắt cô qua lại giữa hai người họ rồi hỏi: “Số của hai người là bao nhiêu?”
Cô hỏi cái này làm gì?
Chu Phổ tuy có nghi ngờ, nhưng sau khi liếc nhìn Ngô Lục Lục, ông ấy vẫn nói cho Tô Tái Tái biết.
“Được, đã biết.” Tô Tái Tái gật đầu, cô thấy hai người họ vẫn nhìn cô khó hiểu, thì cô nắm tay lại làm động tác cố lên rồi nói: “Tôi sẽ thay hai người cầu nguyện để trúng thưởng! Cố lên!”
Nói xong bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa, khiến hai người kia quay qua nhìn nhau rồi lại lắc đầu bật cười.
Lá bùa vàng thì chỉ có một, cô lại giúp cả hai cầu nguyện… Vậy không phải là cả hai đều cùng nhau thất bại sao?
Chứ không chẳng lẽ làm Đạo Trưởng Trong Núi - người chưa từng nể nang ai bao giờ - lấy thêm một lá bùa khác ra để tặng hay sao?
… Thật là một đứa nhỏ ngốc.
Đương nhiên “đứa nhỏ ngốc” Tô Tái Tái cũng không biết suy nghĩ của hai người này.
Cô đi dọc theo hành lang, lấy chiếc điện thoại cũ ra gọi điện cho Tô Hồng Bảo.
Điện thoại vừa mới được kết nối, Tô Hồng Bảo còn chưa nói hết câu [Tiểu sư thúc…] thì đã nghe cô hỏi: “Ngỗng con, vị đạo trưởng trong núi là ai thế?”
Núi…
Tô Hồng Bảo vốn tính nói cô “đừng gọi con là ngỗng con!” lập tức hít khí ngửa ra sau, thiếu chút nữa là ngã vào dòng suối nhỏ đằng sau luôn.
“Ngỗng con?”
Giọng cười tủm tỉm của Tiểu Tái khiến Tô Hồng Bảo giật mình một cái, cậu ấy lập tức bán người ta đi: [Chính là Tiền Tam đấy!]
Vẻ mặt Tô Hồng Bảo hoàn toàn là kiểu “Là ông ấy, chính là ông ấy!”.
Bộ dáng ném nồi cho người khác vô cùng thuần thục giống y như người giấy nhỏ vậy.
Cậu ấy dừng lại một chút, không cần Tô Tái Tái hỏi thêm cái gì đã một năm một mười kể lại toàn bộ chân tướng.
Sau khi kể xong, cậu ấy còn vô cùng đáng thương, nhỏ giọng nói: [Ngỗng con cũng muốn chia sẻ một chút với tiểu sư thúc… Không muốn để sư thúc vất vả như thế…]
Sau khi biết lá bùa kia là do Tô Hồng Bảo đào ra rồi đưa cho Tiền Tam, Tô Tái Tái yên tâm hơn nhiều.
Tô Tái Tái nghe Tô Hồng Bảo vì để khoe mẽ mà còn tình nguyện tự gọi mình là “ngỗng con”, cô không khỏi bật cười thành tiếng.
Cô dừng lại một chút rồi tỏ vẻ tức giận nói: “Được rồi, con không cần giả vờ đáng yêu.”
Một lúc sau cô nói tiếp: “Chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu.”
[Ngỗng con hiểu rồi! Tiểu sư thúc cứ yên tâm đi!] Tô Hồng Bảo nghe thế, lại lần nữa phấn chấn tinh thần trả lời cô, cậu ấy khựng lại một chút rồi hỏi: [Vậy… Tiểu sư thúc có tính tìm Tiền Tam tính sổ không?]
Tìm ông ấy, tìm ông ấy, cứ tìm ông ấy đi!
Tô Hồng Bảo mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng đã hiểu rõ tinh túy của câu “mình sống là được, đạo hữu sống hay chết không quan trọng”.
“Chuyện này con không cần lo đâu.” Tô Tái Tái cười mắng: “Nhớ rõ phải học tập cho tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước là được.”
[Vâng… Con đã biết.] Tô Hồng Bảo nghe xong thì ngoan ngoãn trả lời.
Tô Tái Tái nói thêm với cậu ấy hai câu rồi kết thúc trò chuyện, lập tức gọi điện thoại cho Tiền Tam.
Tiền Tam vừa mới pha một ấm trà ngon, đang chuẩn bị hưởng thụ cho tốt nửa ngày nhàn rỗi vừa trộm được, nhanh chóng bắt điện thoại: [Tiểu sư thúc à, đồ mà người nói tiểu sư huynh đưa tôi, tôi đã gửi đi rồi. Chắc tầm… Ngày mai là tới. Sư thúc yên tâm đi.]
Nói xong Tiền Tam chậm rãi uống một ngụm trà xanh, nhấm nháp trong miệng, còn chưa kịp híp mắt lại làm ra dáng vẻ vô cùng hưởng thụ thì…
“Được, đã biết. Vị đạo trưởng trong núi.”
[Phụt…] Tiền Tam phun cả ngụm trà ra ngoài.
Ông ấy khụ khụ hai tiếng rồi nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, tay cầm điện thoại, đau khổ nói: [Tiểu sư thúc, người… Sao mà người biết được thế?]
Tiền Tam cảm thấy trên lưng đã có một tầng mồ hôi rịn ra.
Cảm giác này giống như thể ông ấy ở bên ngoài lén lút khoác áo choàng làm màu, sau đó lại bị ông lớn thật sự phát hiện rồi lột bỏ áo choàng đi vậy!
Ông ấy muốn đào một cái hố rồi chôn mình trong đó.