Hầy…
Cuộc sống này thật không dễ dàng, Tái Tái lại thở dài.
***
Chờ tới khi Tô Tái Tái về đến ký túc xá đại học Đế Đô, vết chém trên tường đã biến mất tăm, tới cả cánh cửa bị tàn phá nặng nề cũng được đổi mới.
Nếu không phải sáng nay cô nhìn thấy tận mắt thì chắc sẽ tưởng là mình nhìn nhầm cũng nên.
“Tốc độ nhanh đấy.” Tô Tái Tái quay đầu, nói với người giấy nhỏ đã trèo được lên vai mình.
Người giấy nhỏ gật đầu, ghé người lên vai cô, hai tay chống cằm, hai chân thả ở đằng sau đong đưa lên xuống.
Lần sau cũng sẽ tìm cô ta tới chịu trách nhiệm!
Nghe vậy, Tô Tái Tái hoảng hồn: “Quào…” Cô trố mắt nhìn người giấy nhỏ, hỏi: “Còn dám có lần sau nữa hả?”
… Hửm?!
Người giấy nhỏ ngơ người, bất cẩn quá, bị lộ tẩy rồi.
Sau một hồi quay đầu lặng lẽ mắt đối mắt với Tô Tái Tái, nó đứng phắt dậy, vươn vai, giả vờ như kiểu “Ôi chao, sao tự nhiên buồn ngủ thế”, rồi xoay người chạy biến vào trong mũ trùm.
Về phần những lời Tái Tái vừa nói…
Hừ! Nó không có nghe thấy cái gì hết trơn á!
Người giấy nhỏ: ╭(╯^╰)╮
Tô Tái Tái lắc đầu, đang tính than thở một câu “Nhất định là người khác dạy hư em” thì trong phòng ngủ của Khúc Nhiên bỗng vang lên tiếng “loảng xoảng”, xen lẫn bên trong là giọng của Khúc Nhiên, có vẻ là đang khuyên bảo hay sao đó.
Cảm giác này… giống như trong nhà nuôi một con thỏ ngang ngược, vì không thích đồ ăn mà con sen cho nên vừa ngậm chén không của mình chạy khắp nhà, vừa quăng quật tứ lung tung.
Ôi… Dù cách một cánh cửa nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự bất lực từ trong giọng nói của Khúc Nhiên.
Tô Tái Tái vốn đang định về thẳng phòng ngủ lập tức dừng bước, cô xoay người đi tới trước phòng ký túc xá của Khúc Nhiên và gõ cửa.
“Tới liền.” Khúc Nhiên trong phòng cuống cả lên, khó khăn lắm mới mở được cửa.
Nhìn bộ dạng thê thảm của cô ấy, Tô Tái Tái sững người.
Mái tóc ngắn gọn gàng xinh đẹp của Khúc Nhiên bây giờ rối như cái ổ chim, trên mặt và cánh tay đều có không ít vết trầy xước.
Tô Tái Tái nhìn một lát, phát hiện còn có mười mấy vết thương hơi cũ đã được dán lại bằng băng keo cá nhân.
“Đàn chị à, chị còn đủ băng keo cá nhân để dùng không? Hay em cho chị mượn mấy miếng nhé?” Tô Tái Tái chuyển tầm mắt về phía Khúc Nhiên và hỏi.
Khúc Nhiên nghe xong không khỏi dở khóc dở cười, có điều cô ấy vừa mới kịp nói hai chữ "đàn em” xong thì lại nghe có tiếng “khè khè” đầy uy hiếp vang lên từ phía sau.
Khúc Nhiên dựng tóc gáy, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thay đổi ngay lập tức.
Đây là tiếng kêu cảnh cáo của Nhện Mặt Quỷ khi thấy người lạ, chứng tỏ nó đang muốn tấn công!
“Tiêu rồi!” Khúc Nhiên sốt ruột, cô ấy đột nhiên xoay người nhìn về phía ký túc xá của mình, phát hiện Nhện Mặt Quỷ đã đục thủng cái nồi và chui ra từ cái lỗ đó.
Lúc này nó đang ép sát thân thể xuống đất, trong mắt kép dấy lên sự khát máu, đây là động tác chuẩn bị nhảy lên vồ mồi.
Khoảnh khắc khi cô ấy quay người lại, nó lập tức nhảy bật lên và lao thẳng về phía Tô Tái Tái - người đang được Khúc Nhiên che chở sau lưng!
Khúc Nhiên sợ hết hồn, cô ấy vừa giơ tay chuẩn bị tóm lấy con Nhện Mặt Quỷ đang lao tới vừa nói vọng ra phía sau: "Đàn em, em mau...”
Chữ “đi” còn chưa kịp nói xong thì Nhện Mặt Quỷ đã linh hoạt tránh thoát khỏi bàn tay của Khúc Nhiên, thậm chí còn lợi dụng mu bàn tay đang giơ lên cao của cô ấy làm bàn đạp tiếp tục nhảy lên khung cửa, kế đó nó lại lướt qua Khúc Nhiên và lao thẳng về phía Tô Tái Tái!
Tám cái chân giang rộng ra ở giữa không trung, mũi chân bắn ra những lưỡi dao sắc bén đỏ như máu, hoa văn đỏ sẫm trên bụng con nhện trông chẳng khác gì một khuôn mặt người đang gào thét trong im lặng cả.
Tạm không nói đến chuyện nó có vồ trúng con mồi không, nhưng hình ảnh này thật sự là quá khủng khiếp và ghê rợn!
Khoảnh khắc tưởng chừng như con nhện sẽ vồ trúng mặt Tô Tái Tái, sau đó dùng tám cái chân cắt đứt đầu của cô xuống thì…
Tô Tái Tái liếc con Nhện Mặt Quỷ đang nhào lại đây, sau khi “ồ” một tiếng thì duỗi tay bắt lấy nó ngay giữa không trung, năm ngón tay bấu vào bụng nó, tuy không thấy cô có thêm hành động nào khác nhưng Nhện Mặt Quỷ lại đột nhiên rít lên một tiếng.