Rõ ràng ban nãy nó còn nhe nanh múa vuốt trông vô cùng hung hãn, thế mà bây giờ thì lại co rúm thành một cục.
Đừng nói là dùng lưỡi dao sắc bén chém cô, hiện tại nó còn không dám nhúc nhích nữa kìa, nó sợ mình mà hó hé một cái là hóa thành tro bụi ngay.
Nó nhớ ra rồi! Đây là hơi thở của người ngày hôm qua cho nó ăn hành đây mà!
Nhện Mặt Quỷ run bần bật nằm trong tay của Tô Tái Tái, chỉ dám rên rỉ nhỏ xíu, hoàn toàn không dám phản kháng.
“!!!” Khúc Nhiên vừa mới quay đầu, đập vào mắt cô ấy là cảnh tượng này.
Trong lúc đang há hốc mồm không nói nên lời vì khiếp sợ, Tô Tái Tái bắt đầu vứt con Nhện Mặt Quỷ đang rên rỉ trong tay mình lên cao rồi lại chụp lấy, nhìn qua không khác gì đang tung hứng một món đồ chơi cả: "Uầy, tự nhiên thèm ăn cua cà ra ghê.”
“???” Khúc Nhiên đang giật mình lập tức chuyển thành khó hiểu.
Ủa alo đàn em ơi, sao em nhìn con Nhện Mặt Quỷ đáng sợ như thế mà liên tưởng đến con cua cà ra hay vậy?!
Nói ra cho chị nghe thử đi?!
Cũng may tiếng rít của Nhện Mặt Quỷ khá chói tai, cho nên cũng kịp đánh thức Khúc Nhiên - người đang rủa thầm trong bụng nãy giờ.
Cô ấy vội vàng thay nó nài nỉ Tô Tái Tái: "Đàn em à, em tạm tha cho nó đi được không, chị nghĩ là sau này nó không dám làm vậy nữa đâu.”
“Ơ?” Tô Tái Tái nghe xong thì nhìn về phía Khúc Nhiên, có hơi ngoài ý muốn.
Cô chớp mắt nói: "Đàn chị ơi, hạt ngọc quỷ này thật ra là phiên bản lỗi thôi, hay để em tìm một hạt khác tốt hơn cho chị nhé?”
Tô Tái Tái dừng một chút rồi lại nhìn về phía Nhện Mặt Quỷ, nhe răng cười với nó: "Là kiểu vừa biết đánh nhau, vừa biết làm nũng lại còn biết nghe lời ấy. Còn con này... Hay để em “thủ tiêu” nó giúp chị nhé?”
Tô Tái Tái nói như thế xong thì năm ngón tay dùng sức bấu vào bụng của Nhện Mặt Quỷ, nó sợ tới mức lại bắt đầu rên rỉ.
Ít nhiều gì nó cũng là loại quỷ có chỉ số thông minh nhất định, biết bây giờ chỉ có Khúc Nhiên mới có thể cứu mình cho nên nó lập tức quay đầu nhìn về phía cô ấy rồi nhỏ giọng kêu rên.
Yếu đuối, đáng thương, bất lực.
Bộ dáng này hoàn toàn khác hẳn lúc nó dọa nạt cô ấy và viện trưởng Lý.
Khúc Nhiên cạn lời, nhưng dù thế thì cô ấy vẫn quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, cười khổ nói: "Em tặng chị hạt ngọc quỷ này là chị đã cảm ơn em lắm rồi, sao chị có thể không biết xấu hổ mà đòi em thêm một hạt khác. Với lại...”
Cô ấy dừng một chút, quay sang nhìn Nhện Mặt Quỷ một cái rồi bảo: "Đây là thứ đầu tiên mà chị rèn ra được... Cho nên chị cũng có cảm tình với nó.”
“Vậy à...” Tô Tái Tái nghe xong thì nhìn về thứ đang nằm trong tay mình.
Dưới ánh mắt chăm chú của cô, Nhện Mặt Quỷ co rúm lại, nó nhỏ giọng rên rỉ hai tiếng, thoạt nhìn cực kỳ ngoan.
“Thôi cũng được.” Tô Tái Tái đưa con Nhện Mặt Quỷ cho Khúc Nhiên: "Em trả nó lại cho chị đây.”
Khúc Nhiên vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn đàn em!”
Lúc vươn tay định nhận lấy, cô ấy lại bất ngờ khựng lại.
Chủ yếu là vì từ nãy giờ cô ấy đã bị Nhện Mặt Quỷ gây thương tích quá nhiều lần, cho nên hành động dừng lại theo bản năng này cũng là chuyện bình thường.
Có điều con Nhện Mặt Quỷ hung dữ không sợ trời không sợ đất ban nãy bây giờ lại ngoan không tả được, thấy Khúc Nhiên duỗi tay về phía mình, nó lập tức vươn chân ra bám lên, sau đó men theo cánh tay của cô ấy chạy một mạch lên bả vai rồi nấp ở phía sau đó.
Phải một lát sau nó mới dám ló đầu ra len lén nhìn Tô Tái Tái, bởi vì nó sợ mình sẽ lại bị cô dùng một tay túm lấy sau đó hóa kiếp cho nó về chầu ông bà luôn.
Sau khi nhìn hồi lâu, chắc chắn người nọ hoàn toàn không còn hứng thú gì với mình thì nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc đang định thu lại ánh nhìn, nó chợt thấy Khúc Nhiên đang vui mừng nhìn nó.
Nhện Mặt Quỷ hơi sửng sốt, sau đó tỉnh lại liền.
Hừ, bộ chưa thấy qua thể loại vừa ngoan vừa hèn như nó hay gì?!