Ngô Thẩm Văn chợt phản ứng lại, bất mãn kêu “y da” một tiếng, giơ tay đẩy cây gậy đang run lẩy bẩy có ý định chọc vào người mình ra.
Đồng thời có chút khó chịu nhìn con trai rồi tặc lưỡi một tiếng.
“Con đang làm gì đó? Đi qua bên kia đứng!”
“Ba?!” Ngô Hạo có hơi ngỡ ngàng, lập tức thu cây gậy baton lại, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn ông ấy và Ngô Lục Lục một lúc, sau đó ngờ vực hỏi: “Ba và chú út không có bị trúng tà sao?”
Vừa dứt lời, Ngô Thẩm Văn lập tức trừng mắt nhìn con trai mình một cái, cất cao giọng trách mắng: “Trúng tà gì chứ?! Là chú út của con trúng được giải thưởng lớn kia kìa!”
Tiếng hét này cũng khiến cho bản thân ông ấy tỉnh táo lại, cười khà khà nhìn Ngô Lục Lục - người vẫn còn ngơ ngác ở một bên, trong một thời gian ngắn chưa thể lấy lại tinh thần.
Ông ấy vừa vỗ vai Ngô Lục Lục vừa nói: “Lục à! Em muốn ăn cái gì cứ việc nói cho anh trai biết nhé!”
Cho dù có muốn ăn thịt rồng thì anh cũng sẽ nghĩ cách làm cho em luôn!
Ngô Hạo nghe ba mình gọi chú như vậy, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.
Cũng may quản gia Ngô thấy mọi người đều không sao, nhanh chóng bước đến rót cho Ngô Hạo một tách trà.
Vì thế mà anh ấy mới có thể mượn cớ uống trà để miễn cưỡng che giấu đi nụ cười trên mặt.
Bằng không thì anh ấy cũng không biết sẽ bị ba nói cái gì nữa đây.
“Ông chủ, vừa rồi ông và ông chủ Lục làm tôi sợ chết đi được.” Quản gia Ngô bưng trà cho Ngô Hạo xong, lại rót thêm hai tách đưa cho Ngô Thẩm Văn và Ngô Lục Lục.
Ngô Lục Lục vẫn có chút sững sờ, Ngô Thẩm Văn trực tiếp cầm lấy tách trà, nhét vào trong tay của ông ấy.
“Haiz! Ban nãy hưng phấn quá độ rồi.” Ngô Thẩm Văn vui vẻ vỗ vào bắp đùi một cái, quay sang nhìn Ngô Hạo và quản gia Ngô, cười ha hả nói: “Nói thật là đến bây giờ ba vẫn chưa thể bình tĩnh lại được nữa.”
“Rốt cuộc là trúng được giải thưởng gì mà lại khiến hai người vui vẻ đến độ đó vậy?” Ngô Hạo nghe thấy thế, cười nói móc: “Nhà chúng ta cũng đâu có thiếu tiền đâu.”
Dừng lại một lát, anh ấy nhịn không được mà lên tiếng phàn nàn: “Ba à, con đang viết một báo cáo hết sức quan trọng thì bị ba gọi về đây mất tiêu. Được rồi, không có việc gì thì con quay về viết báo cáo tiếp nha.”
Nếu nói đến chuyện lớn thì có cái nào lớn bằng chuyện Luyện Khí Viện vừa phát hiện ra một thiên tài là Khúc Nhiên chứ?
Người đầu tiên sau gần sáu mươi năm lận đấy!
Có điều chuyện này vẫn cần phải được giữ bí mật, nên Ngô Hạo không thể nói cho người trong gia đình biết được.
Trái lại là Ngô Thẩm Văn, nhìn thấy vẻ mặt “Chắc chắn không quan trọng bằng chuyện mà con biết” của con trai xong thì đột nhiên cảm thấy không hài lòng, quyết định so đo tới cùng.
Ông ấy hời hợt “Ừ” một tiếng, trong khi con trai đang cầm tách lên uống thì ông ấy lại chậm rãi nói: “Cũng không phải là chuyện to tát gì cả.”
“Chẳng qua là vừa rồi lúc vị đạo trưởng trong núi bốc thăm tặng bùa, thì tự dưng chú út của con may mắn trúng giải thôi chứ có gì đâu.”
Ngô Thẩm Văn vừa dứt lời.
“Phụt!”
Ngô Hạo phun sạch ngụm trà vừa uống ra.
May mà Ngô Thẩm Văn đã sớm có chuẩn bị, nghiêng người sang một bên tránh.
Trái lại, Ngô Lục Lục vẫn còn đang ngẩn ngơ tại chỗ, không những bị một ít nước trà phun thẳng vào mặt, mà còn văng một ít vào trong tách trà còn nguyên trên tay ông ấy.
Cuối cùng trong tiếng ho sặc sụa của cháu trai cùng với những giọt nước trà bắn vào mặt, Ngô Lục Lục đã tỉnh táo trở lại.
Ông ấy lặng lẽ cúi đầu nhìn tách trà trong tay, hơi dừng một chút rồi lại lặng lẽ đặt nó trở về bàn trà.
“Xin, xin lỗi chú út, cháu không hề cố ý làm vậy đâu.” Ngô Hạo vừa ho vừa xin lỗi Ngô Lục Lục.
Sau đó anh ấy mở to mắt nhìn bậc cha chú trong nhà và hỏi: “Ba à, ba nói thật sao?!”
“Đúng vậy.” Ngô Thẩm Văn bắt chéo chân, nhàn nhã phủi nắp trà, thở dài trả lời: “Hầy, cũng chỉ là trúng một giải thưởng nhỏ nhoi thôi mà, có gì đáng nhắc tới đâu.”