“Ba này, ba đừng nói móc con nữa mà.” Lần này đến lượt Ngô Hạo cười khổ.
Quản gia Ngô đứng ở một bên từ nãy đến giờ, lúc này mới lấy lại tinh thần, vui vẻ chà xát hai tay, cười ha hả nói: “Vậy hôm nay tôi phải dặn nhà bếp chuẩn bị một bữa thịnh soạn mới được!”
“À, lão Ngô, ông lấy cái bình rượu mà tôi đã cất giấu ra khui luôn đi, để mọi người cùng uống vài ly!” Ngô Thẩm Văn cười nói.
“Được! Không thành vấn đề.” Quản gia Ngô lập tức đáp lại, tiếp đó quay người đi vào nhà bếp.
Nhưng đi được nửa đường thì sực nhớ ra điều gì đó, ông ta lại quay người nhìn về phía Ngô Lục Lục rồi hỏi: “Ông chủ Lục ơi, ông có thèm ăn món nào không?”
Cho dù là thịt rồng thì tôi cũng sẽ làm cho ông một ít để nhắm với rượu!
Ngô Lục Lục cầm điện thoại đứng dậy, đang định gọi cho ai đó, nghe quản gia Ngô hỏi vậy thì quay đầu lại “Ừ” một tiếng, nói: “Chỉ cần không phải là bàn trà hay ghế đẩu bằng gỗ đỏ thì ăn cái gì cũng được hết.”
?
“... Ơ?” Quản gia Ngô ngơ ngác tại chỗ.
Đây là mấy món mới ra hả, sao ông ta chưa từng nghe qua nhỉ? Coi bộ trong thời gian tới phải cho các đầu bếp của nhà họ Ngô đi học bổ túc thêm mới được.
Ngô Thẩm Văn nghe vậy, siết chặt nắm tay, giả vờ ho khan để che đi ý cười trên mặt, sau đó mới mở miệng nói với quản gia Ngô: “Ông đừng để ý tới nó, chắc đầu óc của nó còn đang ở trên mây ấy. Cứ làm mấy món mà bình thường nó thích ăn đi.”
Quản gia Ngô nghe thấy thế, gật đầu rồi quay người rời đi.
Mà Ngô Lục Lục thì đang gọi điện thoại cho Chu Phổ.
Cùng lúc đó, Chu Phổ đang ngồi trên máy bay, tính nhân lúc này lấy ra, đối chiếu với cỏ Thất Tinh Dạ mà ông ấy vừa chụp được, xem thử rốt cuộc có gì khác biệt.
Chu Phổ vừa chuẩn bị mở ra xem, bỗng thấy có tờ giấy ghi chú lộ ra ngoài quyển sách.
“Hửm?” Chu Phổ rút tờ giấy ghi chú ra, nhìn thấy những hình ảnh minh họa trên đó và những lời chú giải bên cạnh thì dần dần mở to hai mắt.
“Đây là?!”
“Thầy ơi? Có chuyện gì thế ạ?” Học sinh Thẩm An ngồi bên cạnh ông ấy, nghe xong thì quay đầu lại, quan tâm hỏi.
Thấy Chu Phổ đang nhìn chằm chằm vào thứ trong tay, anh ấy cũng tò mò rướn cổ lên xem thử.
Khi đã thấy rõ đó là vật gì, anh ấy không khỏi mở to hai mắt, kích động nhìn về phía Chu Phổ: “Thầy à?!”
Lúc này Chu Phổ không có thời gian giải đáp nghi vấn của Thẩm An, ông ấy đưa tờ giấy ghi chú cho anh ấy, bảo anh ấy cầm lấy, còn bản thân thì gấp rút lật sang trang đó, đặt hai cái cạnh nhau, rồi hai thầy trò cẩn thận so sánh.
Càng xem càng không khỏi gật đầu.
Chu Phổ chỉ vào diểm khác biệt giữa hai bức tranh, nói với Thẩm An: “Đúng thế, em nhìn chỗ này mà xem, so với chỗ này có một chút khác biệt thôi… Ai ngờ tu căn mà chúng ta luôn cho là vô dụng lại có cách dùng như thế này.”
Chu Phổ càng nhìn lại càng không nhịn được mà tấm tắc khen ngợi.
Thẩm An cũng không nhịn được mà gật đầu.
Vừa nói, cậu ta chỉ vào dòng chữ nhỏ xíu ở góc, nói với Chu Phổ: “Thầy ơi, thầy nhìn này, chỗ này còn nếu cả đặc tính cùng với dược lý của thuốc.”
“Đúng thế.” Chu Phổ vô cùng kích động, ánh mắt sáng ngời.
Nếu như “Vạn Thảo Tập” được bổ sung thì…
Trong lúc Chu Phổ đang nhẩm tính trong lòng thì Thẩm An lại không nhịn được mà có hơi nghi ngờ: “Nhưng mà… cuốn “Vạn Thảo Tập” vẫn luôn ở trong tay thầy, vậy thì là ai?”
Thẩm An mở to mắt. Anh ấy nhớ rằng hai ngày trước Chu Phổ đưa cuốn “Vạn Thảo Tập” này cho Tô Tái Tái.
Khi đó… Đúng là cô ấy ngồi ở đó viết viết vẽ vẽ gì đấy. Nhưng mà khi đó anh ấy đang bận chuẩn bị tài liệu cùng với bài giảng cho thầy giáo nên không để ý cho lắm.
Nghĩ tới đây, Thẩm An vô cùng hứng phấn. Bỗng anh ấy nghĩ ra ý tưởng nào đó, vội quay qua nhìn Chu Phổ, buột miệng nói.
“Thầy ơi, không thì… chúng ta cứ đưa “Vạn Thảo Tập” cho đàn em Tô mượn một thời gian đi!”
Ý tưởng này của Thẩm An vô tình trùng khớp với suy nghĩ của Chu Phổ.