Ông ấy vui vẻ quay qua nhìn Thẩm An, ánh mắt ánh lên vẻ “không hổ là học sinh của tôi.”
“Lát nữa xuống máy bay em sẽ về thủ đô ngay lập tức ạ.” Thẩm An là học sinh mà Chu Phổ đắc ý nhất, cho nên tầm mắt giao nhau, anh ấy đã hiểu ngay được ý của thầy mình là như thế nào.
Anh ấy cũng xung phong nhận việc chuẩn bị đi gặp Tô Tái Tái.
Đây không phải là chuyện của anh ấy hay là thầy của anh ấy vì nếu Tô Tái Tái có thể hoàn thiện được “Vạn Thảo Tập” thì cô sẽ trở thành công thần đối với Luyện Đan Viện… À không! Phải là của toàn bộ giới huyền học mới đúng!
“Không.”
“... Ơ thầy?” Thẩm An sửng sốt, khó hiểu.
Chu Phổ lắc đầu nhìn Thẩm An, cười nói: “Chút nữa thầy về thủ đô luôn.”
“Dạ?” Thẩm An không nghĩ tới đáp án này.
Thầy… muốn đích thân ra mặt luôn sao?
Trong lúc Thẩm An đang thấy có vẻ ngoài ý muốn thì đột nhiên điện thoại của Chu Phổ rung lên.
Chu Phổ nhìn điện thoại, thấy người gọi tới là Ngô Lục Lục thì cười, ấn nghe: “Alo, ông Lục đó hả? Tôi còn chưa xuống máy bay nữa cơ.”
[Ông Chu à…] Giọng của Ngô Lục Lục vang lên: [Ông chưa lên Weibo đúng không?]
Là một người từng trải, Chu Phổ vừa nghe thấy Ngô Lục Lục nói như thế thì ngay lập tức hiểu ra điều gì đó.
“Sao thế? Trên Weibo có chuyện gì hay sao?” Chu Phổ vừa hỏi Ngô Lục Lục ở bên kia điện thoại vừa quay đầu nhìn về phía Thẩm An.
Thẩm An ngầm hiểu, ngay lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra Weibo.
[Anh kiểm tra bài đăng mới nhất trên Weibo của Đạo Trưởng Trong Núi là biết]. Giọng Ngô Lục Lục vẫn mang vẻ thần bí như thế, dừng lại một chút rồi ông ấy mới tiếp tục dặn dò: [Anh đừng kích động quá nhé. Anh ở trên máy bay thì không tiện lắm.]
“?”
Là sao? Ông ấy thì kích động chuyện gì mới được?
Nói gì đi nữa thì bản thân ông ấy cũng là bác sĩ Đông y, cùng lắm tới lúc đó tự châm cứu cho mình là được rồi.
Chu Phổ vẫn cười tiếp, không để tâm tới lời Ngô Lục Lục nói. Sau khi cúp điện thoại rồi, ông ấy còn vừa cười vừa lắc đầu.
Nhưng ngay khi ông ấy quay đầu tính nói đùa với Thẩm An thì bị bộ dáng cầm điện thoại trợn mắt há hốc mồm của anh ấy làm cho giật mình.
“Tiểu An?”
Thẩm An chớp mắt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Chu Phổ, mãi sau mới cất tiếng: “Thầy ơi…”
Anh ấy dừng lại một khoảng rồi mới nói tiếp: “Thầy châm cứu cho em được không ạ?”
Anh ấy thấy mình có hơi hoảng hốt quá đà.
“Hả?” Chu Phổ khó hiểu.
Cho tới khi Thẩm An quay điện thoại qua cho ông ấy nhìn thì vẻ mặt Chu Phổ… cũng hoảng hốt.
Ông ấy há hốc miệng nhìn bài đăng mới nhất trên Weibo của Đạo Trưởng Trong Núi.
Rõ ràng chữ nào ông ấy cũng hiểu nhưng gộp chúng lại thành câu thì ông ấy không hiểu gì cả.
Nửa ngày sau.
Chu Phổ mở miệng: “Tiểu An này.”
“Thầy sao vậy ạ?”
“Em châm cứu cho thầy cái.”
Chắc là lâu không ngồi máy bay nên tự dưng ông ấy thấy mình hơi thiếu oxy.
“...”
——
Chương trình Huyền Linh sư.
Chị Hà cầm bút mở cửa văn phòng, nói vọng ra ngoài: “A Quần? A Quần? Em đâu rồi?”
Qua một tiếng nữa tập mới nhất của Huyền Linh sư sẽ được công chiếu. Ratings kỳ này cũng là quan trọng nhất, bảo sao mọi người lại chăm chú nhìn vào kết quả đến như thế.
Chờ tới khi chương trình bắt đầu thì phải leo ngay lên hot search. Lượng truy cập trong thời gian nghỉ là kiểu tồn tại khá là đặc biệt. Nếu không nhân lúc này nhảy lên hot search thì sẽ muộn mất!
Cho nên chị Hà có vẻ lo lắng như thế nào mọi người đều hiểu được.
Có một nhân viên kêu lên “Em đây em đây!” vừa ôm cả đống văn kiện chạy tới trước mặt chị Hà, đưa cho chị ấy ba cái folder ở trên cùng.
Rồi anh ta cúi đầu khom lưng: “Ngại quá chị Hà ạ, em đến muộn chút ạ.”
“Cậu?” Chị Hà nhận lấy folder, có hơi ngờ ngợ nhìn gương mặt trước mắt.
“Chị Hà quên rồi hả? Từ tối hôm đó A Quần về nhà thì bị ốm nên đã xin nghỉ, em tạm thời thay chỗ anh ấy ạ.” Nhân viên đưa thẻ công tác của mình cho chị Hà xem: “Chị Hà có thể gọi em là Tiểu Thôi ạ.”
Chị Hà gật đầu, hiện giờ thời gian gấp rút, chị ấy nào có thời gian đâu ra mà làm quen với nhân viên mới, vội nói: “Vất vả cho cậu rồi. Cậu đi pha cho tôi cốc cà phê đi.”