Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 194

Unknown Chương 194

Phương Hiểu Tuyết không nói nổi nữa. Cô ta trợn to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ.

Bên dưới phần bình luận cũng trở nên điên cuồng

[???]

[Sao thế? Sao thế? Sao thế?]

[Khà khà, Hiểu Tuyết thích diễn thật đấy.]

Nhưng ngay lúc Phương Hiểu Tuyết thật sự bị dọa sợ.

Tại vì con rối búp bê lại nhìn mình chằm chằm!

[Hiểu…?]

[A a a a a! ]

Bên dưới phần bình luận vẫn còn đang cãi nhau ỏm tỏi thì con rối búp bê lại “cạch” một phát quay đầu chín mươi độ nhìn chằm chằm vào phòng phát sóng trực tiếp, chầm chậm trừng lớn hai mắt với màn hình, nghiêng đầu phát ra tiếng “cạch cạch cạch”.

Hì hì hì……

Tiếng cười quỷ dị vang lên làm Phương Hiểu Tuyết sợ hãi phải nhảy ngược lên, thét chói tai hất luôn cả con rối búp bê lẫn thiết bị phát sóng xuống mặt đất.

“A a a a a!”

Trong cảnh quay hỗn loạn không ai thấy rõ cái gì, Phương Hiểu Tuyết sợ hãi thét chói tai.

Hì hì hì… Ai bảo cô không chịu nghe lời khuyên mà quay người lại làm chi?

Hì hì hì…

Rạng sáng.

Hashtag # Phương Hiểu Tuyết con rối # nhảy lên hot search Weibo hot search, hashtag# đàn em # cũng đứng top 1 đồng hạng.

Nhưng chỉ sau ba mươi phút, hot search đã bị xóa sạch như chưa từng có chuyện gì xảy ra với Phương Hiểu Tuyết vậy.

Chỉ là càng không tìm thấy gì thì lại càng khiến cho chuyện này trở nên quỷ dị hơn mà thôi.

Cùng lúc đó, Lục Bộ ra quân, Ngô Hạo đang ngủ cũng bị chuông điện thoại đánh thức.

Anh ấy vội vàng mặc quần áo rồi chạy vội ra ngoài, vừa mới mở cửa xe ngồi vào thì thấy quản gia Ngô chạy theo sau gọi “cậu chủ”.

“Chú? Sao chú còn chưa ngủ nữa?” Ngô Hạo nghe thấy có người gọi thì quay đầu lại, có hơi ngạc nhiên.

“Tôi vừa mới nằm xuống đã nghe thấy cậu chủ phải ra ngoài, chắc sẽ bận cả đêm. Nào, cậu cầm lấy cái này đi, lúc đói thì lấy ra mà ăn.”

Quản gia Ngô đưa cái bọc nhỏ cho Ngô Hạo, dừng lại một chút rồi nói: “Trong đó có mấy cái bánh nén khô, một vài túi nước trái cây nên sẽ không ảnh hưởng tới hành động của cậu đâu. Mang đi nhé.”

Thôi được rồi.

Tuy bất đắc dĩ nhưng thấy cái túi lần này quả thực chỉ to bằng bàn tay Ngô Hạo, tiện cho anh nhét vào túi nhỏ bên hông. Lúc này anh ấy mới chào tạm biệt quản gia Ngô, vội lên xe để ra ngoài.

“Cẩn thận nhé.” Quản gia Ngô dặn dò đôi chút, đứng nguyên đó nhìn theo xe anh ấy cho tới khi đèn hậu dần biến mất thì mới khẽ thở dài, quay người đi vào trong nhà.

Quản gia Ngô đi qua sân trong, đang định đi vào sảnh chính thì khựng bước chân, kêu lên: “Ai đó?” rồi quay lại nhìn ra đằng sau.

Nhưng trong sân nhỏ chỉ có ánh đèn êm dịu chiếu lên những hoa cỏ lờ mờ còn lại không thấy gì khác.

“... Lạ thật đấy. Là do mình uống nhiều nên hoa mắt hay sao?” Quản gia Ngô nghi hoặc.

Rõ ràng là ban nãy ông ấy thấy có tia sáng nhỏ như loài đom đóm lọt vào trong tầm mắt, sao quay người nhìn lại thì không thấy gì là sao nhỉ?

Chắc là do hôm nay ông chủ Lục trúng số, cả nhà ai cũng vui vẻ nên uống hơi nhiều thành ra hoa mắt à?

Nhưng mà ông ấy uống có mấy chén thôi mà nhỉ!

Haizz… Quả nhiên là người già.

Quản gia Ngô nghĩ, chắp tay sau lưng, lắc đầu quay về phòng mình.

Chờ tới khi xung quanh trở nên im ắng hơn, ánh sáng nhỏ nhoi mà mới nãy quản gia Ngô tưởng bản thân nhìn thấy ảo giác lại chầm chậm, lén lút lò dò bước ra khỏi cây cột.

Nếu nhìn kỹ thì thấy nó có cầm một cái lá cây.

… Hóa ra ban nãy nó cầm lá cây che mắt mình lại nên mới không bị quản gia Ngô phát hiện.

Người giấy nhỏ hơi phát sáng nhìn quanh hai bên, sau khi chắc chắn không có ai nữa mới nhặt lấy lá cây, cả đường hết che che giấu giấu thì lại trốn đông trốn tây đi vào phòng của Ngô Lục Lục.

Sau khi dùng hết sức bình sinh, hai chân nhỏ trượt mất mấy lần thì người giấy nhỏ mới có thể hé ra cửa sổ, vội vàng nhảy vào trong.

Lăn “ục ục” trên bàn nhỏ mấy vòng rồi mới dừng lại.

… Choáng váng!

Người giấy nhỏ ngồi ở đó, ôm đầu nhỏ quay mòng mòng hồi lâu rồi mới bò dậy, chạy lấy đà rồi nhảy lên cái bàn ở bên cạnh.


Bình Luận (0)
Comment