Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 195

Unknown Chương 195

Hai tay nó túm lấy cái lá, coi cái lá như cái dù để nhảy, chậm rì rì đáp thẳng lên đầu Ngô Lục Lục đang ngủ ngon.

“Bẹp”, rơi thẳng lên trán ông ta.

Người giấy nhỏ lắc đầu, bò dậy làm việc.

Nó quấn tơ nguyệt thành cuộn chỉ nhỏ, mắc vào người mình, liếc mắt trông giống hệt như một đèn sao nhỏ.

Lúc này, người giấy nhỏ đang ngồi lên bụng Ngô Lục Lục, tết tơ nguyện lại với nhau, sau đó lại lấy đâu ra kéo cùng với kim chỉ nhỏ xíu, bắt đầu làm việc.

Nó bắt đầu “tu sửa” những kinh mạch không được thông thuận trong cơ thể Ngô Lục Lục.

Bận bịu hết cả đêm, ngoài trời đã rạng sáng, người giấy nhỏ cuối cùng cũng làm xong.

Nó mệt tới mức bẹp dí trên đầu Ngô Lục Lục, hai tay chống sau lưng ra vẻ “Mệt mỏi quá đi à!”

Cơ mà nó đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đại công cáo thành.

Người giấy nhỏ vừa lòng gật đầu, ngáp một cái rồi đi tìm túi gấm bên dưới gối đầu, hóa thành mảnh giấy chui tọt vào trong túi gấm.

Thứ duy nhất chứng minh sự xuất hiện của nó là lá cây đang lung lay bên mép giường.

Lúc Ngô Lục Lục trở mình thì cứ thế bay xuống cạnh dép lê.

Ở bên kia, Ngô Hạo vội lái xe tới địa điểm xảy ra vấn đề.

Anh ấy vừa mới xuống xe, phụ tá A Lai đã đi tới vội gọi: “Đội trưởng.”

“Ừm. Chuyện trong đó sao rồi?” Ngô Hạo nhận lấy đồ phòng hộ A Lai đưa cho mình vừa nhanh chân đi vào trong.

“Bị dọa tới mức són ra quần, hỏi cái gì cũng không biết.” A Lai bất đắc dĩ lắc đâu, dừng lại chút rồi buồn bực cất lời: “Tôi còn tưởng bọn họ quay chương trình huyền học lâu như thế rồi chắc sẽ không sợ hãi gì đâu, ai mà ngờ…”

Rặt một đám cùi bắp.

A Lai - fan của chương trình Huyền Linh sư đang thấy vỡ mộng.

Sau này anh ấy sẽ không xem chương trình này nữa! Anh ta muốn thoát fan! Dẫm ngược luôn!

Ngô Hạo liếc mắt nhìn phụ tá rồi nói: “Chẳng phải chúng ta đã gặp rất nhiều rồi sao?”

Nơi nào cũng giả danh bịp bợp, khi gặp phải “chuyện thật” thì bị dọa tới mức són ra quần cũng chẳng hiếm.

… Thôi được rồi, anh ấy quyết định trở về rồi sẽ không cắn ngược lại chương trình đâu.

Dù sao thì trong chương trình cũng có khách mời thường trú là Khúc Nhiên, hiện tại là ánh sáng trong viện Luyện Khí của bọn họ đó.

Nghĩ tới đây A Lai sáng bừng hai mắt, vội đi theo sau Ngô Hạo hỏi: “Đội trưởng, bên trong kia cũng là chuyện xảy ra sau khi đi Thanh Sơn về. Hay là… Chúng ta gọi đàn em Khúc lại đây giúp đỡ đi?”

Để cho mọi người được mở mang tầm mắt?

Nhìn con Nhện Mặt Quỷ kia sao?

Trong giây lát thoáng qua, Ngô Hạo có chút động lòng. Nhưng anh ấy chỉ suy nghĩ một tí rồi lắc đầu từ chối: “Không được.”

Thấy phụ tá của mình buồn rầu thì Ngô Hạo lại nói: “Cậu quên tình trạng lúc sáng của con Nhện Mặt Quỷ kia rồi à? Đàn em Khúc hiện vẫn chưa thể khống chế được nó, bây giờ kêu tới có khi lại còn rách việc hơn.”

… Cũng đúng ha.

A Lai gật đầu.

“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa. Kết quả điều tra của tổ điều tra khảo sát thế nào rồi?” Ngô Hạo hỏi.

“Đã có rồi, chúng ta chỉ phát hiện ở bên trong đó có một nguồn nhiệt độ.”

“Ừ, tất cả chuẩn bị hành động.” Ngô Hạo đeo kính bảo vệ mắt lên, tay phải đưa lên cao rồi gạt về phía trước, làm ra hành động “Xông vào!”

Sau đó các đội viên của đội ba nhanh chóng cúi người đi theo sau.

A Lai cũng không nói nữa, anh ấy cầm một cây gậy baton đi theo sau lưng Ngô Hạo, để bảo vệ an toàn cho Ngô Hạo.

Chờ tới khi người của Lục Bộ phá cửa rồi nhanh chóng đi vào thì đã bị giật mình bởi tình hình hiện tại ở trong phòng vào lúc này.

Trên các khớp xương của hai tay hai chân của Phương Hiểu Tuyết đều bị một sợi chỉ được hình thành từ khí đen treo lên trên không trung, giống như một con rối vậy.

Phương Hiểu Tuyết bị treo lơ lửng trên không trung, làm ra bộ dáng một tay chống đầu, như bức tranh người đẹp nằm trên ghế nghỉ.

Nhưng lại có một cây dao tỉa chân mày đang treo ngược ở bên mắt phải của cô ta, gần đến mức chỉ cần sợi dây chỉ đen kia bị đứt là dao tỉa chân mày sẽ đâm thủng vào tròng mắt của cô ta ngay lập tức.


Bình Luận (0)
Comment