Mặt Phương Hiểu Tuyết bây giờ toàn là nước mắt, nước mắt chảy xuống thành dòng lệ màu đen lăn dài hai bên má, cộng thêm bên đầu bị đập chảy máu.
Quả thật rất giống một con búp bê bị phá tới mức xấu xí.
Thế nhưng ngoại trừ cơ thể không thể động đậy được thì lý trí của cô ta vẫn còn rất tỉnh táo.
Phương Hiểu Tuyết cố gắng nhìn về phía đám người Ngô Hạo, phát ra tiếng nói vừa nhỏ vừa đứt quãng: “Cứu tôi… mau cứu tôi với.”
Đi theo sự cố gắng mở miệng ra để nói của Phương Hiểu Tuyết chính là máu không ngừng tuôn trào từ trong miệng của cô ta, phải đến lúc này thì đám người A Lai mới nhận ra rằng hai bên mép miệng của cô ta cũng có một sợi chỉ được tạo ra từ khí đen đã khâu miệng của cô ta lại.
Lại nhìn thấy trên người Phương Hiểu Tuyết toàn là vết máu bầm cùng với hai tay hai chân bị bẻ cong vặn vẹo không ra hình dáng gì thì người của Lục Bộ đều biết rằng trước khi họ tới thì cô ta đã bị tra tấn một trận rất dã man rồi.
Hoặc là cố gắng nhịn đau không được la lớn.
Hoặc là há mồm ra kêu thì vết khâu trên miệng cũng sẽ tạo thêm một vết thương mới nữa.
Tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng lại vô cùng độc ác.
Nhưng… đây chỉ được tính là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi.
Ngô Hạo đã nhìn ra được đầu mối, anh ấy nói với con rối búp bê đang ngồi ở trên người Phương Hiểu Tuyết: “Cô ta đã nhận được sự trừng phạt rồi, nhưng nếu bây giờ mày giết cô ta thì bọn tao sẽ rất khó xử đó.”
Con rối búp bê quay cổ một cách kỳ dị, tạo ra tiếng “Cót két”, nó đưa tay lên, những sợi chỉ trên người của Phương Hiểu Tuyết cũng theo đó mà bị kéo căng.
Phương Hiểu Tuyết lập tức rên rỉ đau đớn thảm thiết.
Ngô Hạo nhanh chóng đưa hai tay lên làm hành động đầu hàng: “Được rồi, được rồi, được rồi. Có gì chúng ta từ từ nói chuyện nào, cứ bình tĩnh.”
Thấy con rối búp bê đã dừng lại, Ngô Hạo mới nói tiếp: “Mày muốn trả thù thì như thế cũng đã xong rồi, khó khăn lắm mới có thể đi ra ngoài, nếu vì chuyện này mà bị bắt lại nữa thì không phải rất uổng phí hay sao chứ? Nhân lúc mọi chuyện còn chưa có gì lớn thì mày hãy… nhường tí ha?”
Ngô Hạo dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói thêm: “Chỉ cần mày không làm người khác bị tổn thương, chỉ cần để cho cô ta còn nguyên vẹn là được rồi.”
Có nhiều thứ rất mạnh, trong tình huống bọn họ không thể làm gì được nó thì chỉ còn cách khuyên nhủ hòa giải mà thôi.
Mặt khác thì bọn họ cũng được xem là người trong Huyền môn, cho dù làm nhiệm vụ thì cũng sẽ bị dính tới nhân quả.
Hơn nữa chuyện của Phương Hiểu Tuyết hiển nhiên là do cô ta tự rước lấy vào người, nói thẳng là cô ta bị thế là đáng lắm.
Không biết là câu nào của Ngô Hạo đã thuyết phục được con rối búp bê kia, nó lại xoay đầu “Cót két” vài cái rồi từ từ thả sợi dây trên người của Phương Hiểu Tuyết ra.
Sau đó nó nghiêng đầu suy nghĩ, “Cót két” một tiếng, một luồng gió lạnh khiến cánh cửa sổ đang đóng bật ra.
Một bóng đen chạy vèo qua trước mặt đám người Ngô Hạo, con rối búp bê đã nhảy ra ngoài cửa sổ.
Dây chỉ được tạo ra từ khí đen lập tức biến mất ngay lúc con rối búp bê bỏ chạy, thấy mắt của Phương Hiểu Tuyết sắp bị dao tỉa chân mày đâm thủng, trong lúc nguy cấp, một đội viên của Lục Bộ đã nhìn chằm chằm cô ta từ sớm tới giờ đã nhanh chóng nhào tới, đá thẳng vào mặt của cô ta, làm cho cô ta bay ra ngoài.
Mặc dù lực đá khá mạnh, khiến cho Phương Hiểu Tuyết bay thẳng ra ngoài, đập vào bàn, còn bị đồ ở trên bàn đổ xuống nện lên người.
Nhưng ít ra thì cũng coi như là cơ thể còn nguyên vẹn.
“Mau đuổi theo.” Ngô Hạo thấy con rối búp bê đã nhảy ra ngoài cửa sổ thì la lớn lên, xoay người chạy ra ngoài đuổi theo.
Tiêu rồi, nếu như nó quay về chỗ nó từng ở thì không sao, chứ nếu nó lại chạy ra ngoài hại người thì toang cả lũ.
Lúc Ngô Hạo định chạy ra ngoài thì người quản lý của Phương Hiểu Tuyết nãy giờ sợ tới mức run rẩy cả người mới phục hồi tinh thần lại, chị ta chặn Ngô Hạo lại rồi la lớn: “Các anh mau đi cứu người trước đi chứ, cảnh sát các anh không phải là nên cứu người trước hay sao?”