“Biến!” Ngô Hạo bị chị ta cản lại nên bị chậm một bước, anh ấy tức giận trừng chị ta một cái rồi đá chị ta qua một bên, tiếp tục đuổi theo về phía trước.
Người quản lý bị đá lăn qua một bên, chị ta tức giận bò dậy rồi chỉ về bóng lưng Ngô Hạo đang xa dần la lớn lên: “Tôi, tôi muốn khiếu nại các anh. Tôi sẽ làm đơn khiếu nại toàn bộ các anh.”
Người quản lý vừa gào lên được hai câu thì đã bị một người chặn tầm mắt lại, chị ta ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt mình có hai người đang mặc đồng phục.
Đang nhìn chị ta với ánh mắt cạn lời.
Thấy người quản lý ngẩng đầu thì một người đỡ chị ta rồi hỏi: “Chào chị, chị không sao chứ?”
“Có sao hay không á?” người quản lý hừ lạnh một tiếng, hất tay người đỡ ra rồi bình tĩnh nói: “Tôi có bị làm sao đấy, và mấy người các anh cũng sắp có chuyện rồi đấy.”
“Người lúc nãy là ai? Là ai hả? Tôi muốn tố cáo anh ta, tôi muốn khiếu nại anh ta.” Người quản lý tức giận quát lớn.
Ngay cả Phương Hiểu Tuyết cả người toàn là máu đang nằm trên đất mà chị ta cũng không thèm quan tâm, hiện tại chị ta chỉ đang cố gắng lấy lại mặt mũi của bản thân: “Các anh là cảnh sát mà lại dám tự tiện đánh người dân vô tội là tôi đây, tôi nhất định phải tố cáo và khiếu nại anh ta.”
Hai người kia nhìn nhau một cái, cả hai đều có thể thấy được sự bất lực ở trong đôi mắt của người còn lại.
Đúng lúc này, một bác sĩ đã mang Phương Hiểu Tuyết ra ngoài, nhanh chóng đưa lên xe cứu thương để đưa tới bệnh viện.
Hai người họ lập tức đi theo bác sĩ cấp cứu hỏi: “Cô ta thế nào rồi?”
“Trừ việc bị gãy ba cây xương sườn, tay phải và chân phải bị gãy do té ngã ra thì người bệnh không bị nguy hiểm tới tính mạng. Có điều vẫn nên mau chóng đưa tới bệnh viện để kiểm tra xem xương gãy có đâm vào nội tạng hay không.”
Y tá cấp cứu trả lời xong thì liếc sang quản lý một cái, sau khi nói thêm một câu “còn người này thì không sao hết” xong thì vội vàng đuổi theo cáng cứu thương.
Quản lý sửng sốt một chút, sau đó giận điên lên: “Tôi không sao? Đùa tôi đấy à? Chỉ mới nhìn lướt qua mà cô ta đã biết tôi không sao ấy hả?! Bây giờ tôi cũng muốn tới bệnh viện để kiểm tra vết thương!”
“Đúng vậy, người ta chỉ cần nhìn một cái là đủ biết cô có sao hay không rồi.” Một người trong số đó không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của quản lý.
Người đó dừng một lát rồi lại nói: “Thưa cô, hiện giờ cô bị nghi ngờ có ý đồ gây trở ngại cho người thi hành công vụ, mời cô theo chúng tôi một chuyến.”
“Cái... Cái gì? Tôi gây trở ngại cho người thi hành công vụ á?!” Quản lý kinh ngạc hỏi lại, trong lòng có hơi hoảng, chị ta chỉ về hướng Ngô Hạo rời đi ban nãy: “Mấy người không nhìn thấy anh ta đá tôi à?”
“Thấy chứ.” Một người trong số đó gật đầu: “Nhưng đá thế là đáng lắm.”
Đáng...
Quản lý há hốc mồm, hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ trả lời như vậy.
Trong lúc còn đang ngơ ngác, chị ta lại nghe người kia nói tiếp: “Đúng rồi, người mà cô muốn tố cáo ban nãy... Tôi nói thật, khả năng cao là cô không tố cáo được đâu, bởi vì...”
Nhân viên mặc đồng phục cười cười, nói một câu làm quản lý rùng mình liên tục.
“Anh ấy thuộc đội ngũ đặc biệt chuyên chấp hành những nhiệm vụ không liên quan đến con người, có được quyền hạn rất cao, cô… chắc chắn là mình muốn tố cáo anh ấy chứ?”
“...”
“Tội bôi nhọ là phải ngồi tù hai mươi năm đó nha.”
Hơn nữa còn không được hoãn thi hành hay giảm tội.
Hai người cười hì hì nhìn quản lý đã sợ tới mức co quắp như chim cút, lúc này mới mở miệng nói tiếp: “Đi thôi, chúng ta cần trở về lấy lời khai.”
Hơn nữa chúng tôi cũng sẽ dạy cô nên nói như thế nào với bên ngoài, chứng minh rằng đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn do làm màu quá đà mà thôi.
--------
Thứ kia vừa mới lên tới lầu bốn là Tô Tái Tái đã tỉnh lại ngay.
Cô mở mắt ra nhìn đồng hồ.
Ồ, sáu giờ sáng, ít nhất biết lễ phép hơn kẻ trước đó.
Người giấy nhỏ đang ngủ say sưa ngửi được mùi vị lập tức nhảy dựng lên, rõ ràng mắt mũi còn nhập nhèm nhưng đã theo bản năng cầm kiếm nhào ra ngoài.