Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 201

Unknown Chương 201

Khúc Nhiên cười ngượng rồi kể có khả năng cả Miêu Đại Yên cùng với Vệ Cát có thể sẽ gặp chuyện tương tự Phương Hiểu Tuyết, mong được cô hỗ trợ.

“Cái này hả…” Tô Tái Tái ngân dài, hưng phấn ôm đống bánh bao lại gần, cười cười nhìn người phục vụ đang đánh giá mình với vẻ mặt sợ hãi.

Cô cầm bánh bao lên ăn trước, đống còn lại thì lén lút cho đám lệ quỷ ăn.

Dừng lại một chút, cô nói với Khúc Nhiên: “Em lấy tiền công đó. Cái này chị biết mà. Người của Huyền Học Viện làm việc bên ngoài đều nhận lì xì mà.”

Khúc Nhiên gật đầu: “Quy tắc này chị biết.”

“Cơ mà…” Khúc Nhiên nhắc tới đây thì ngượng ngùng gãi đầu nói: “Chị nghèo lắm. Không biết có được trả góp không nhỉ?”

Khúc Nhiên nói thế làm cho Tô Tái Tái hơi giật mình nhìn lại, sửng sốt một lát rồi cười thành tiếng.

Cô còn tưởng Khúc Nhiên tính đòi mình phí môi giới, hóa ra lại đề nghị được trả góp cơ à?

Khúc Nhiên thấy cô cười như thế thì cũng ngượng ngùng nở nụ cười.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên hóa ra là Miêu Đại Yên gọi tới.

Cô ấy tỏ vẻ “xin lỗi” với Tô Tái Tái rồi mới nhận điện thoại: “Cụ Đẹp.”

[Tiểu Nhiên, chị Hà đã kể em nghe chuyện của Phương Hiểu Tuyết chưa?]

Giọng của Miêu Đại Yên khàn khàn nghe có vẻ mỏi mệt, không giống như người được nghỉ ngơi đàng hoàng chút nào cả.

Khúc Nhiên sửng sốt, vội nói: “Anh chờ chút, em mở loa đã.” rồi bật loa ngoài để Tô Tái Tái nghe cùng với mình.

Lúc này, cô ấy mới trả lời câu hỏi ban nãy của Miêu Đại Yên: “Dạ, chị Hà có gọi điện cho em rồi. Cụ Đẹp, anh với cả Cậu Vệ nhớ cẩn thận nhé.”

Cô ấy vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng cười khổ của Miêu Đại Yên ở đầu dây bên kia: [Haizz, thôi đừng nhắc tới nữa. Cậu Vệ cả đêm qua chạy tới nhà tôi. Tôi hai đêm không ngủ rồi đây này.]

“Hả? Nhanh thế á?” Đoạn này thì Khúc Nhiên không đoán trước được thật.

[Đúng thế đấy.] Miêu Đại Yên lại thở dài, dừng một chút lại oán giận mà nói: [Cái thứ kia có vẻ tích cực ghê ấy! Chân trước mới dọa Phương Hiểu Tuyết, chân sau đã đi tìm Cậu Vệ rồi làm cho tụi tôi mệt như thế này. Nó mà làm người thì chắc chắn đạt danh hiệu người chạy KPI cực giỏi đấy.]

Hơi tích cực thái quá rồi đó nha?

Chẳng lẽ thành quỷ rồi cũng bị áp KPI hại người nữa hả?

… Sợ quá đi.

Dừng lại một lát rồi anh ta nói với Khúc Nhiên: [Thôi thì không nhắc tới chúng tôi nữa. Tiểu Nhiên, cô là nhân tài thật nên phải chú ý hơn đấy nhé. Tôi với Cậu Vệ đang bàn nhau sẽ mời tiền bối tới hỗ trợ…

Đúng rồi, Tiểu Nhiên này, hay là cô đi cùng chúng tôi luôn không? Cô đừng có đòi chi tiền chung nhé, cô vẫn còn đi học nên còn nhiều cái cần dùng tới tiền lắm.]

Miêu Đại Yên nói thế làm cho Khúc Nhiên vô cùng cảm động.

Tô Tái Tái mới cho đám quỷ nhà mình ăn xong, cũng đã lén lút đưa cho người giấy nhỏ nửa cái bánh bao.

Cô nghe thấy thế thì cười nói: “Người cũng được đấy.”

Cô vừa cất tiếng thì Miêu Đại Yên ở đầu dây bên kia đã [Ể], chắc là thấy giọng này quen lắm.

Anh ấy cố gắng nhớ lại thì chợt ngộ ra: [À đúng rồi, có phải cô chính là… là đàn em Siêu Đỉnh tối hôm đó gọi điện cho Tiểu Nhiên đúng không? Xin chào Siêu Đỉnh nha.]

Rồi anh ấy lại quay sang trách Khúc Nhiên: [Tiểu Nhiên, cô nữa, sao cô không bảo với tôi là cô đang ở chung với đàn em Siêu Đỉnh hả?]

Khúc Nhiên biết là anh ấy đang nói đùa nên cũng không tức giận mà còn cười.

Cô ấy tính nói nhưng lại không dám lấn lướt Tô Tái Tái chỉ đành nhìn cô đầy mong chờ.

Tô Tái Tái cũng nhớ ra mình đang mang trọng trách nặng nề là “hỗ trợ gia đình” nên vội nói với Miêu Đại Yên ở đầu dây bên kia: “Thôi thì nể tình tôi cọ bữa sáng của đàn chị nên lấy giá hữu nghị thôi. Mỗi người mười nghìn tệ. Tôi giải quyết xong cho mấy người luôn.”

[Hả?] Miêu Đại Yên cả đêm không ngủ nên giờ đầu óc còn nhão hơn hồ nữa, chưa phản ứng được ý của cô là như thế nào.

Khúc Nhiên vui lắm, vội nói với Đại Yên ở đầu dây bên kia: “Cụ Đẹp, ý là đàn em sẽ giải quyết giúp chúng ta đấy!”


Bình Luận (0)
Comment