Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 202

Unknown Chương 202

Nghe tới đây xong thì Miêu Đại Yên cũng bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu như gà con mổ thóc.

Anh ta gật đầu cả nửa ngày mới nhớ ra Khúc Nhiên với đàn em của cô ấy không nhìn được nên vội mở miệng: [Được được được, đàn em Siêu Đỉnh nói giúp là quá tốt luôn rồi. Nếu không… Trưa này tôi mời các cô ăn cơm nha? Tiện thương lượng cụ thể, chi tiết hơn, được không?]

Miêu Đại Yên thực sự không muốn chậm trễ thêm chút nào nữa.

Con người thiếu ngủ đã là một hiện thực quá tàn khốc, lại còn có cái thứ kia xuất hiện thật sự làm cho anh ấy không thể nào ngủ nổi.

Quả thực chính là đầu sỏ việc giết hại quả đầu đẹp trai của anh ấy.

“Thôi mời cơm tối đi ạ.” Tô Tái Tái nghĩ rồi nói: “Trong khoảng thời gian chờ anh với bạn anh cứ ngủ bù một chút đi.”

Tô Tái Tái hơi dừng lại một chút rồi lại nói thêm: “Yên tâm đi, chúng nó còn chưa lợi hại tới mức có thể đi ra ngoài vào ban ngày được đâu.”

[… Vậy tôi sẽ nghe theo lời của đàn em Siêu Đỉnh. Tối chúng ta gặp sau nhé.] Miêu Đại Yên nghe được lời của Tô Tái Tái nói thì cứ như là được uống một viên thuốc an thần vậy.

Chú ấy chốt giờ hẹn với Khúc Nhiên xong rồi gác máy.

Khúc Nhiên cất điện thoại vào trong túi xong thì vô cùng cảm động nhìn Tô Tái Tái nói: “Đàn em, chị cảm ơn em nhiều.”

“Chuyện nhỏ ấy mà.” Tô Tái Tái vẫy vẫy tay nói, sau đó cô chỉ vào cái mâm bánh bao ngọt được mang lên lần thứ hai giờ đã trống rỗng, vô tội nói: “Để cho đàn chị phải tốn kém rồi.”

Bánh bao ngọt của tiệm này ngon ghê á, đã ngọt rồi còn có mùi sữa nữa, đến cả Tô Tái Tái cũng rất thích.

Khúc Nhiên giật mình, cúi đầu xuống mới phát hiện ở trên bàn ăn hiện đã có thêm hai cái mâm trống rỗng.

“???” Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra vậy?

“Đàn chị, em qua tiệm bán đồ văn phòng phẩm ở bên cạnh mua vài món đồ tí nha.” Tô Tái Tái đứng dậy, vừa chỉ ra ngoài cửa hàng vừa nói.

Phiền chị trả tiền cơm nha.

Khúc Nhiên ngơ ngác gật đầu, mãi cho đến khi Tô Tái Tái đi rồi mới quay đầu kêu ông chủ quán tới tính tiền.

Ông chủ quán đã đứng sẵn ở bên cạnh, nghe thấy Khúc Nhiên gọi tính tiền thì nhanh chóng cản người phục vụ lại rồi tự mình tới, cười hì hì báo số tiền cho Khúc Nhiên xong rồi nhìn về phía ba cái mâm đựng bánh bao không trên bàn với ánh mắt nể phục.

Ông ấy không nhịn được mà nhìn Khúc Nhiên hỏi: “Cháu sinh viên này… bạn của cháu có bí quyết gì mà có thể đã ăn nhiều mà vẫn ốm không vậy?”

Ông chủ quán vừa nói vừa vỗ vào cái bụng to như quả dưa hấu của mình, vô cùng buồn rầu.

Hồi trước lúc còn trẻ ông ấy còn là hoàng tử bánh bao ngọt nổi tiếng cả xóm đó nha. Không ngờ giờ tới tuổi trung niên rồi thì lại… nhìn mà sợ.

Khúc Nhiên?

Bản thân Khúc Nhiên cũng muốn biết đó nha.

Cô ấy cười gượng rồi trả tiền đồ ăn, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài tìm Tô Tái Tái.

Sẵn tiện xem thử có thể hỏi được bí quyết giữ gìn dáng người của Tô Tái Tái hay không.

À! Lát nữa phải nhớ gọi cho Cụ Đẹp bảo chú ấy nhớ đặt đồ ăn nhiều một chút.

Chắc là nên… đặt trước phần cho mười người ăn đi ha?

Khúc Nhiên nghĩ như thế.

----

Lúc Khúc Nhiên còn đang đau đầu vì sức ăn của đàn em mình thì Tô Tái Tái đang đi dạo ở cửa hàng bán đồ văn phòng phẩm thì nhận được điện thoại của ông cụ Tô.

“Sư phụ, sao tự nhiên sư phụ gọi điện thoại cho con vậy?”

Chẳng lẽ bé ngỗng đi méc sư phụ chuyện cô thường xuyên giao việc cho thằng bé?

Được lắm, cần phải xử con ngỗng con này mới được.

Tô Tái Tái vừa nghĩ vừa đưa tay xách người giấy nhỏ vừa mới nhảy xuống chỗ kệ đựng bút lên.

Đáng tiếc, người giấy nhỏ ỷ vào việc mình dễ thương nên Tô Tái Tái thường xuyên nhường nhịn nó, hiện đang ôm khư khư thật chặt một cây bút có cái nắp hình con thỏ, nhất quyết không chịu thả ra.

Mua!

Không chỉ mỗi nó, ngay cả đám lệ quỷ cũng vô cùng tò mò với một đống nắp bút với nhiều hình dạng trang trí khác nhau.

Chúng nó biến ra cọng râu màu đen tròn ủm chạm cây bút bên này, sờ cây bút bên kia một cái, cuối cùng mỗi đứa chọn cho riêng mình một cây bút mà mình thích nhất rồi chọt nhẹ vào má Tô Tái Tái.


Bình Luận (0)
Comment